"Phàm nhân ngu xuẩn" định thần lại trong tiếng meo meo, một người trong đó quay ra ngoài quát to: "Tiểu Châu đâu? Con mèo này bị gì vậy, cút ra ngoài nhanh, đừng có phá hiện trường!"
Mèo Ragdoll đang ngoan ngoãn ngồi xổm híp mắt nhìn viên cảnh sát đang nói, sau đó nó nhẹ nhàng nhảy lên tủ trưng bày, dưới ánh nhìn không chớp mắt của ba người, nó vươn chân trước ra đặt lên một cái bình hoa bằng sứ.
Hai viên cảnh sát nhất thời toát mồ hôi lạnh, đồng nghiệp trong phòng giám định lúc trước hình như còn cảm thán rằng bình hoa này là đồ cổ, hơn nữa giá trị không nhỏ. Chưa nói đến việc gia đình nạn nhân phát hiện bình hoa bị vỡ thì việc phá hoại hiện trường cũng không dễ dàng để chịu trách nhiệm.
Dưới ánh mắt căng thẳng của hai người, móng vuốt mèo Ragdoll nhẹ nhàng đẩy một cái, cảnh sát lúc trước nói chuyện sợ tới mức kêu lên, anh ta nhảy qua, gần như là xoạc chân xuống dưới ngăn tủ.
Nhưng bình hoa lắc lư xoay tròn tại chỗ mấy vòng, sau đó vẫn vững vàng đứng ở trên tủ.
Mèo ta nhìn viên cảnh sát từ trên cao xuống: "Meo meo!"
Viên cảnh sát trong tư thế kỳ lạ nhìn lên tủ: "..."
Ngu Thất nằm trong khăn cổ hình tam giác: "..."
Khai Linh Thảo không tốt chính là chỗ này, có đôi khi không nghe lệnh, có điều tính tình con mèo này cũng không tồi.
Với sự giúp đỡ của đồng nghiệp, viên cảnh sát xoạc chân cuối cùng cũng đứng dậy lần nữa, tư thế hơi chậm rãi đi bộ hai bước, ho nhẹ một tiếng: "Tôi đi tìm người đem mèo ra ngoài, cậu tiếp tục nói tình huống hiện trường với thám tử Vệ đi." Anh ta nói xong cũng không đợi những người khác phản ứng, nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi phòng ngủ, trước khi ra cửa phòng ngủ, con mèo ngồi xổm trên tủ trưng bày còn vẫy đuôi meo một tiếng.
Viên cảnh sát còn lại trong phòng nghiêng đầu nhìn con mèo phía trên rồi lại nhìn Vệ Thập Mệnh, trong chốc lát không biết nên làm thế nào.
Vệ Thập Mệnh nhìn chằm chằm con mèo một lúc lâu, bỗng nhiên vẫy tay kêu nó: "Hắc Tử, lại đây."
Trên tủ trưng bày, con mèo Ragdoll màu trắng tinh giống như phản xạ có điều kiện, nhanh chóng đứng lên sau đó nhảy xuống, nhẹ nhàng chính xác nhảy vào trong ngực Vệ Thập Mệnh.
Ngu Thất: "..."
Cảnh sát: "..."
Viên cảnh sát ở lại trong phòng tuổi không lớn lắm, có hơi khó khăn hỏi: "Vệ... Anh Vệ! Con mèo này tên gì thế?"
Vệ Thập Mệnh vuốt lông mèo, vừa nhìn chiếc khăn tam giác màu xanh nước biển kỳ lạ vừa trả lời: "Tên là Hắc Tử, mèo nhà hàng xóm, không biết sao lại chạy tới đây."
Vệ Thập Mệnh đang muốn đưa tay kiểm tra chiếc khăn hình tam giác xuất hiện trên người Hắc Tử, kết quả Hắc Tử giống như cô vợ nhỏ bị phi lễ, hai chân giữ lấy khăn tam giác trên ngực, liên tục kêu meo meo mềm mại vài tiếng, tiếng kêu triền miên kia mang theo ý tứ làm nũng rõ ràng.
Ngu Thất một bên cảm thán sắc đẹp hại người, một bên vui mừng vì con mèo này vẫn còn nhớ tới mình, cơ mà bên trong chiếc khăn tam giác này đã hình thành không gian riêng, nếu đơn thuần lật xem kiểm tra thì căn bản cũng sẽ không sờ thấy bất kỳ dị thường nào, càng không có cách nào nhận ra được cậu.
Bàn tay đang vươn ra của Vệ Thập Mệnh dừng lại.
Cảnh sát trẻ tuổi nhịn không được cười khẽ, tìm đề tài để giảm bớt bầu không khí xấu hổ: "Con mèo này là mèo cái sao?"
Bầu không khí không giảm bớt xíu nào, Vệ Thập Mệnh nhìn viên cảnh sát một lát, bàn tay đang vươn ra tự nhiên thay đổi góc độ, sờ sờ đầu Hắc Tử làm nó lập tức phát ra tiếng khò khè thoải mái, có điều hai cái móng vuốt thịt phía trước vẫn tận chức tận trách che ngực, như là sợ Vệ Thập Mệnh vươn chân sói về phía cái khăn tam giác của mình.
Vệ Thập Mệnh hoàn toàn làm như không nhìn thấy bộ dạng cô vợ nhỏ của mèo ngốc, anh bình tĩnh nói: "Nói tiếp, hiện trường còn có phát hiện nào khác không?"
Lúc này viên cảnh sát mới lấy lại tinh thần từ trạng thái nhìn mèo cười ngây ngô, cậu ta nhanh chóng tiến vào trạng thái nghiêm túc: "Ngoài ra, trong phòng bày biện quá mức sạch sẽ ngăn nắp, có thể nói là không nhiễm một hạt bụi nào. Trình độ như vậy cho thấy Lương Tân Chi có thể mắc bệnh sạch sẽ."
Vệ Thập Mệnh gật đầu, đương nhiên anh cũng thấy được tình hình trong phòng. Lương Tân Chi có bệnh sạch sẽ hay không anh không biết, có điều trong quá trình điều tra An Nhược Tố anh biết được cô ta mắc bệnh sạch sẽ ở mức độ nhất định. Nghĩ đến rất nhiều ảnh chụp của An Nhược Tố trong phòng, Vệ Thập Mệnh đột nhiên cảm thấy sự việc e là cũng không đơn giản, nhất là trong tình huống Lương Tân Chi tử vong một cách khó hiểu như vậy.
"Ngoại trừ đồ đạc trong phòng, theo giám sát thì Lương Tân Chi đã chuyển đến đây kể từ khi vụ án nhà họ An nổ ra, anh ta đã nửa tháng không ra ngoài, cũng không đến công ty. Thậm chí anh ta còn nấu ba bữa một ngày hoặc đặt đồ ăn giao tới, ngay cả đồ ăn giao tới cũng để ở cửa, anh ta đợi người giao hàng đi rồi mới ra lấy, tóm lại đã nửa tháng nay anh ta không có bất kỳ liên lạc nào với ai. Có lẽ cái chết của đứa trẻ là đả kích vô cùng lớn đối với anh ta, khiến anh ta bị rối loạn căng thẳng."
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng lúc nói đến chướng ngại tâm lý căng thẳng, Ngu Thất nhìn thấy trong mắt Vệ Thập Mệnh xẹt qua tia sáng, chỉ là nó trôi qua quá nhanh nên không có cách nào phân biệt được cảm xúc trong đó, cậu còn đang muốn kiểm tra kỹ hơn thì chuông điện thoại vang lên.
Vệ Thập Mệnh lấy điện thoại ra, là Chu Dịch gọi tới.
"Bước đầu khám nghiệm tử thi thì Lương Tân Chi tử vong do nhồi máu cơ tim, không phát hiện yếu tố gây tử vong nào khác." Giọng của Chu Dịch trước sau như một vẫn bình tĩnh xen chút nghi hoặc.
Vệ Thập Mệnh cũng không khác gì: "Nhồi máu cơ tim?"
"Đúng, nhưng tôi điều tra tiền sử bệnh tật và lịch sử gia đình của Lương Tân Chi thì không có bất kỳ ghi chép nào về bệnh tim, nói cách khác rất có thể anh ta bị hù chết lúc đang ngủ."
Ngu Thất đang ngóng tai nhỏ nghe nội dung cuộc gọi: "..."
Nhân loại thật sự là sinh vật yếu ớt.
"Tôi biết rồi, có tiến triển gì mới thì lập tức thông báo cho tôi." Vệ Thập Mệnh rất nhanh cúp điện thoại, đồng thời viên cảnh sát cũng nhận được tin khám nghiệm tử thi, bầu không khí tựa như có hơi ngưng trệ trong chốc lát.
Tuy rằng khi thấy thi thể của Lương Tân Chi đều nhìn ra được anh ta đã bị kinh sợ cực lớn khi còn sống, nhưng trực tiếp bị dọa chết như vậy vẫn có hơi ngoài dự liệu, đây rốt cuộc là tự sát hay là bị gϊếŧ?
Sau khi sự kiện nhà họ An bạo phát thì cái chết đột ngột của Lương Tân Chi lại một lần nữa đẩy sự kiện này lên đầu sóng ngọn gió, các loại suy đoán cùng lý luận ùn ùn kéo tới, thậm chí có người viết một câu chuyện bảy ngàn chữ tràn ngập ân oán gút mắc, phân tích suy đoán có lý có căn cứ và chiếm được rất nhiều chú ý trong một thời gian.
Dưới áp lực cao như vậy, ba ngày sau, sau khi có được sự đồng ý của cả hai bên, phiên tòa thẩm vấn đã được mở thông qua một hình thức xét xử công khai.
Kể từ khi các công ty luật tư nhân ra đời, do họ không có quyền độc lập xét xử trước tòa nên cần có sự hợp tác của các cơ quan nhà nước. Phương thức xét xử cũng được cập nhật theo thời đại, nếu là sự kiện riêng tư không thu hút sự chú ý của dư luận thì có thể áp dụng hình thức xét xử bảo mật, tức là chỉ có đương sự, người thân và bạn bè của họ có mặt tại phiên tòa.
Ngoài phiên tòa bảo mật ra thì còn có phiên tòa công khai, phiên tòa này chủ yếu nhằm vào đa số sự kiện gây ra sự chú ý rộng rãi trong xã hội, hoặc là do một bên mạnh mẽ yêu cầu, hoặc là các sự kiện thực sự cần phải tiến hành phát trực tiếp công khai.
Trước khi phiên tòa công khai bắt đầu sẽ có các phương tiện truyền thông lớn và các nền tảng phát sóng trực tiếp xin tư cách tham gia, hơn nữa còn tiến hành phát sóng trực tiếp trực tiếp phiên tòa, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ngành công nghiệp phát sóng trực tiếp của nước Thương Tư phát triển nhanh chóng đến hiện nay.