Chương 8.1: Đánh cược

Tinh thần của Về Thái lúc trước còn đang kinh hoàng ngã dưới đất bỗng nghe Cùng Hồ nói vậy, giống như vừa bắt được cọng rơm cứu mạng, nói: “Đúng vậy, thật ra, người còn chưa có tỉnh lại, sống là sống thế nào.”

“Ngươi có ý gì! Ngươi như vậy là đang hy vọng Cùng Hùng không khoẻ lại sao?” Người cất tiếng là bằng hữu thân thiết với Cùng Hùng.

Trong lúc nhất thời đại đa số thú nhân đều gia nhập cuộc chiến động khẩu, ồn ào náo loạn khiến sắc mặt của Dần Khách càng ngày càng đen.

“Đủ rồi!” Âm thanh trầm thấp lạnh lẽo bức người.

"Ba ngày sau, lại đến xem kết quả cược!” Dần Khách lộ ra vẻ mặt tràn đầy sát khí mà quyết định thời gian.

“Ngươi! Ngươi! Đem Về Thái nhốt lại, không được cho hắn đi lung tung!” Dần Khách tùy tay chỉ vài vị thú nhân chưa từng mở lời bàn tán.

Tiếp theo lại nói: “Văn Thu Thu để ta giám sát, tất cả đều tan cuộc đi.”

Vừa dứt lời, những thú nhân bị điểm tên nhanh nhẹn mà chặn miệng Về Thái lôi về trông coi.

Những thú nhân còn lại bị Dần Khách uy hϊếp không dám nói hai lời tản ra.

Chỉ có Cùng Hồ với đôi mắt âm ngoan tàn nhẫn mà nhìn hai người Dần Khách cùng Văn Thu Thu.

Dần Khách biết, Cùng Hồ là người khởi xướng sự kiện lần này, Về Thái chỉ là vật đỡ đạn cho hắn ta.

Hơn nữa khi Cùng Hồ bước vào bộ lạc này thì từ lâu đã luôn lăm le chức thủ lĩnh của bộ lạc như hổ rình mồi, lần này chủ yếu là vì chèn ép Dần Khách, Văn Thu Thu chỉ là bị liên lụy mà thôi.

Bất quá nể mặt mũi Cùng Hùng, hơn nữa hắn ta mới chỉ là ở sau lưng làm chút chuyện vặt vãnh, hắn cũng không muốn quản nhiều.

Nhưng hôm nay, Cùng Hồ dám ngang nhiên tính kế giống cái của hắn thì hắn cũng không ngại chờ thời cơ thích hợp mà giải quyết Cùng Hồ.

———

Thời gian ba ngày sau cũng đã tới.

Một đám thú nhân vây quanh ở trước chỗ ở của Cùng Hùng, Về Thái cũng bị mang tới, vừa mới trải qua vài ngày mà sắc mặt hắn ta đã tiền tụy.

“Hình như còn không tỉnh lại?”

“Không phải vẫn chưa tỉnh lại chứ?”

“Ngươi thật sự cho rằng giống cái kia sẽ thật sự có thể cứu sống Cùng Hùng?”

“A, thời gian ba ngày sau đã đến rồi, thủ lĩnh, ngài còn muốn nói gì không?” Cùng Hồ đứng bên cạnh trước mặt Cùng Hùng, vì thu hoạch hảo cảm của tất cả thú nhân, mấy ngày nay hắn đã kết bạn rất nhiều huynh đệ giả làʍ t̠ìиɦ thân thắm thiết.

“Không vội, thời gian còn chưa tới.” Văn Thu Thu tiếp nhận lời nói, lạnh mặt trả lời.

“Tỉnh, tỉnh!” Một tiếng la tràn ngập vui mừng truyền đến.

Cùng Hồ vừa định giả vờ khóc lóc thì thiếu chút nữa không thể khống chế nổi sắc mặt của mình, nhanh chóng vọt lên nhìn Cùng Hùng.

Quả nhiên, Cùng Hùng với thân thể trúng kịch độc đã tỉnh lại, hơn nữa thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.

Mọi người không nghĩ tới Văn Thu Thu đã thật sự cứu sống Cùng Gùng, đây chính là độc trường điều thú đó.

Nếu là tư tế thì cũng chỉ làm cho thú nhân đó đợi chờ cái chết, chứ họ chưa từng gặp qua thú nhân nào khi bị trường điều thú cắn thành vết thương lại có thể sống sót.

Không để các thú nhân phản ứng kịp, Văn Thu Thu tiếp tục ném ra một quả bom khác.

Chỉ thấy thiếu niên giơ lên cao khoai lang đỏ, cao giọng giới thiệu công dụng diệu kì của khoai lang đỏ, cùng với kế hoạch tương lai gieo trồng khoai lang đỏ.

Đây là thành quả mà Văn Thu Thu cùng Dần Khách mấy ngày nay thương lượng để có quyết định này, từ đó Văn Thu Thu tại đây một lòng triển khai ý tưởng cho mọi người.

Sau khi Văn Thu Thu nói xong, trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, một cây châm rớt trên mặt đất đều có thể nghe thấy.

Mọi người đều bị tin tức này oanh tạc nói không nên lời lời nói.

Sau một lúc lâu, một lão thú nhân ổn trọng tên Hùng Thiên dẫn đầu phản ứng lại, âm thanh run rẩy: “Ngươi nói, nói chính là sự thật ư? Thật sự có đồ tốt như vậy sao? Tới Sóc Phong Quý cũng sẽ không hư hại gì?”

Hiển nhiên so với gieo trồng, hắn càng cảm thấy hứng thú với đồ ăn dồi dào ở cái giá rét lạnh trong Sóc Phong Quý hay.

“Đương nhiên.” Văn Thu Thu khẳng định chắc chắn.