Chương 1: Xuyên qua viễn cổ bị mê gian

Khi Văn Thu Thu trượt chân rơi xuống vực sâu, trong đầu bắt đầu hối hận.

Nếu hôm nay không phát sóng trực tiếp thì cậu sẽ không đi vào nơi này, không tới nơi này thì sẽ không đến vách vực thẳm, không đến đây thì chính mình sẽ không ngã xuống dưới.

Văn Thu Thu lúc này vô cùng hối hận.

Hối hận nhất chính là —— nếu biết mình chết sớm, còn không bằng khi trước tìm một nam nhân lăn giường, cũng không như bây giờ sắp chết còn là trai tân.

——

Bàn chân đau nhức không ngừng kí©h thí©ɧ thần kinh Văn Thu Thu, nước sông lạnh băng đến độ đến khiến cậu từ hôn mê dần tỉnh lại.

Mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, đập vào mắt chính là màu xanh tươi của cỏ, mà nửa người dưới của mình được ngâm ở trong nước.

Cậu nỗ lực ngẩng đầu nhìn lại, cách đó không xa là cảnh tượng khiến Văn Thu Thu giật mình không nói nên lời.

Chỉ thấy ước chừng phía trước 10 mét bên trái và bên phải có một mảnh rậm rạp rừng cây. Cây cối trong rừng xum xuê cao ngất đến tận mây, cành khô tờ lớn đến độ ít nhất phải có bốn người mới có thể ôm trọn lấy nó.

Dưới tàng cây mọc cây thưa, trên cây từng nhánh dây đằng quấn quanh. Khung cảnh thanh thoát phản ánh đây là một nơi xa dân cư đô thị, là cảnh rừng rậm nguyên thủy.

Văn Thu Thu chắc chắn rằng ngọn núi mà cậu đã tới đi kia sẽ không có cảnh này.

Ai nói tai nạn mà không chết sẽ sống hạnh phúc cuối đời, vậy mà cậu thật xui xẻo. Thật vất vả sống sót, cậu lại rơi xuống một mảnh đất cực kỳ xa lạ.

Nghĩ đến đây cậu có chút sợ, làm thiếu niên ngập nước mắt to càng trở nên ướŧ áŧ, trước kia cậu vốn là thiếu niên xinh đẹp như nhược đến mức khóc càng thêm đáng thương, cho dù ai nhìn vào sẽ nảy sinh yêu thương.

Chỉ tiếc nơi này không ai thưởng thức cảnh đẹp như thế, nhân loại duy nhất thì trên mặt nước mắt rơi lã chã, bỗng cẳng chân cậu đau đớn dữ dội, đem thân mình nhích lên bờ, nước sông lạnh cóng toàn thân cậu khiến cậu không ngừng run rẩy, cậu còn biết nếu mình không nhanh trốn thì cậu sẽ sớm chết ở nơi này.

Văn Thu Thu nỗ lực đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh, nước mắt ngăn không được đến từ hốc mắt rơi xuống.

Không phải là cậu yếu ớt mà chính cậu cũng hiểu rõ bây giờ có khóc lóc cũng vô dụng, nhưng cậu không kìm được nước mắt.

Từ nhỏ, cậu có thể chất yếu, không kiểm soát được nướt mắt rơi, nếu bị một chút đau đớn thì cậu sẽ rơi nước mắt đến nửa ngày, huống chi hiện tại đang bị thương nghiêm trọng.

Văn Thu Thu dựa trên cỏ, cảm giác cậu bây giờ không khác gì tàn phế, cả người không còn sức và đau nhức, sự nỗ lực nửa ngày không có ý nghĩa.

Tuy vậy cậu tuy rằng là túi khóc nhưng cũng không phải một con người dễ dàng nản chí, chỉ cần có một chút cơ hội, cậu sẽ giống như cỏ dại liều mạng để tồn tại.

Là một cô nhi từ nhỏ đã không nhận được hơi ấm tình thân, cậu chỉ có thể yêu lấy bản thân mà sống, nỗ lực sống sót, sống tốt nhất có thể, không khác gì các bạn nhỏ trong gia đình bình thường.

Văn Thu Thu cổ vũ chính mình mà lau khô nước mắt, hít hít cái mũi, liều mạng mà bò lên trên.

Không biết qua bao lâu, mặt trời đã ngả về hướng tây, ánh sáng xung quanh dần dần bị màn đêm nhuốm đen.

Nội tâm Văn Thu Thu trầm xuống. Cậu biết mình đã cạn kiệt sức lực, cho dù đã bò đến bên bờ cũng không làm được chuyện gì.

Chính mình hiện tại cả người vô lực, lại phải sống sót trong rừng rậm nguyên thủy hoàng dã.

Cậu vô cùng tuyệt vọng đau khổ, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng mà dần rơi vào mơ hồ.

Thật không cam lòng, không cam lòng chính mình liền như vậy chết tại đây, rõ ràng tất cả đều đang tốt lên mà.

Cậu còn muốn giãy giụa lần cuối, đáng tiếc ý thức càng ngày càng mơ hồ, chỉ còn lại bàn tay tràn đầy bùn đất mà gian nan sờ soạng phía trước.

Bỗng nhiên tay phải sờ đến một mảnh ấm áp, cậu dùng hết sức lực cuối cùng để ngẩng đầu lên. Người! Là con người!

Trong lòng sinh ra một tia hy vọng, liền liều mạng mở miệng giọng khàn đặc mà kêu: “Cứu...... Cứu......”

Cậu chưa nói xong, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi mà ngất lịm.

Mà lúc này, tay cậu còn đang gắt gao mà nắm chặt lấy mắt cá chân của nam nhân.

Nam nhân nương theo tay Văn Thu Thu mà ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài có lực mà nhẹ nhàng vén tóc mái của Văn Thu Thu lên trên trán, cẩn thận mà nhìn khuôn mặt của cậu, dường như để xác nhận cậu còn sống hay đã chết.

Một lát sau, nam nhân gỡ bàn tay cậu nắm lấy mắt cá chân của hắn ra, tuy rằng mặt không có biểu cảm gì nhưng động tác lại nhẹ nhàng đem thiếu niên mềm mại ôm vào ngực, đi tới hướng chỗ sâu trong rừng cây.