Editor: Nguyệt
Những người có thể theo kịp tiến độ huấn luyện ở đây trong một tháng này có ai là không phải tư chất xuất chúng. Chỉ tiếc, thả lỏng nhất thời đã khiến họ phải trả một cái giá quá đắt. Họ không có duyên với cánh cổng của trường quân đội Đệ Nhất.
Bọn họ sẽ được Đệ Nhất đề cử đến các trường quân đội khác, nhưng bước qua cửa của Đệ Nhất rồi mà không được ở lại thì khác nào sỉ nhục. Chỉ e nỗi nhục này sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng họ. Một số người xem đây như động lực, càng hăng hái cố gắng hơn nữa. Còn một số lại bị đả kích đến mức không gượng dậy nổi, phai nhạt rồi tan biến trong biển người mênh mông.
“Còn nhìn cái gì, các cô cậu được ở lại có khi chỉ là nhờ may mắn thôi.” Đuổi các học viên bị đào thải đi, Từ Vệ Quốc thấy những người còn lại tâm trạng không tốt lắm, cười lạnh: “Đừng quên, kỳ khảo hạch còn hai tháng nữa đấy. Bây giờ các cô cậu cảm thương cho họ, không chừng mấy ngày sau lại biến thành người được thương cảm.”
Các học viên cảm thấy Từ Vệ Quốc nói rất khó nghe, lại không thể không thừa nhận rằng anh ta nói đúng. Bây giờ, bọn họ chẳng qua chỉ may mắn hơn những người kia một chút thôi. Nếu không tiếp tục nỗ lực, thì người bị đào thải tiếp theo không chừng chính là bọn họ.
Nhìn các học viên đã lấy lại tinh thần, Từ Vệ Quốc nhếch miệng: “Mau cút đi, tên Đặng Bồi chết tiệt kia đang chờ các cô cậu đấy. Tôi nói cho mà biết, hôm nay tâm trạng hắn ta không tốt lắm đâu, nhớ cẩn thận.”
Các học viên vừa mới vực lại tinh thần bỗng thấy trời đất âm u. Trời ơi! Huấn luyện viên kỹ thuật chiến đấu tâm trạng không tốt, nếu anh ta cũng giận chó đánh mèo như Từ Vệ Quốc, chỉ sợ bọn họ sẽ phải lết để ra được phòng học.
“Hà hà.” Từ Vệ Quốc cười âm hiểm, gãi cằm vẻ đáng khinh. Hắn còn lâu mới nói cho họ biết, tâm trạng Đặng Bồi không tốt chủ yếu là vì hôm qua đánh cược thua hắn một khoản tiền lớn.
Theo các học viên lục tục rời khỏi phòng học, Chung Thịnh và Ariel theo thói quen đi sau cùng. Ngay trước khi ra ngoài, Chung Thịnh rõ ràng nghe được tiếng trưởng quan Từ mở máy liên lạc gọi cho các huấn luyện viên khác, cười ha hả khoe rằng lớp mình chỉ có một nửa số học viên bị đào thải.
Giật giật khóe miệng, Chung Thịnh đóng cửa phòng học, khóa lại tiếng cười *** đãng của thiếu úy Từ ở bên trong. Một trưởng quan đáng khinh thế này, anh thật sự không muốn để người khác nhìn thấy.
“Chung Thịnh.” Vừa mới xoay người lại, Chung Thịnh đã thấy Lâm Phỉ Nhi đứng đó, cười tủm tỉm chờ mình: “Có thời gian không?”
Chung Thịnh quay đầu nhìn Ariel. Ariel gật đầu, đi trước.
Chung Thịnh nhìn về phía Lâm Phỉ Nhi, cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chậc chậc, làm thế nào mà cậu trở thành bạn tốt của tên kia được vậy?” Lâm Phỉ Nhi nhìn bản mặt lạnh tanh của Ariel, lắc đầu bất đắc dĩ.
Tên này thoạt nhìn thì thấy đẹp mắt, cũng không cao ngạo, nhưng cái mặt than đó lại ngăn cản những người khác tiếp cận. Mọi người cũng không hiểu ra sao, tóm lại tất cả đều giữ khoảng cách với Ariel theo bản năng.
Chung Thịnh cười nói: “Thật ra tính tình Ariel tốt lắm.”
“Chắc vậy.” Lâm Phỉ Nhi lè lưỡi: “Phải rồi, tớ muốn hỏi cậu chuyện này. Ariel có bạn gái không?”
“Sao cơ?” Chung Thịnh vẫn cười, nhưng ánh mắt lại đột nhiên trở nên sắc bén.
“Này, đừng nhìn tớ như thế, không phải tớ đâu. Tớ không thích nổi cái mặt lạnh như băng đó.” Lúc nhìn vào mắt Chung Thịnh, Lâm Phỉ Nhi bỗng rùng mình. Thấy cậu ta nhìn mình chằm chằm, vội vàng xua tay, ý bảo đừng hiểu lầm mình.
“Vậy ai muốn hỏi?” Chung Thịnh nói rất bình tĩnh, nhưng hai tay siết chặt cho thấy trong lòng anh đang rất khẩn trương.
“Là bạn cùng phòng của tớ, Elenna. Cậu nhớ không, đại mỹ nhân ngày đó ấy.” Lâm Phỉ Nhi vui vẻ giải thích.
“Cô ấy?” Trong mắt Chung Thịnh chợt lóe qua sát khí. Anh vội cúi đầu xuống, để tránh bị lộ.
“Đúng vậy. Cậu không thấy bọn họ rất xứng đôi sao? Khối băng như Ariel chỉ có cô gái tài năng lại dịu dàng mới hòa tan được.” Lâm Phỉ Nhi nói với vẻ hào hứng, dường như đang mường tượng ra cảnh hai người ở bên nhau và có một tình yêu lãng mạn.
“Vậy sao?” Giọng Chung Thịnh cứng ngắc, tiếc là Lâm Phỉ Nhi đang chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân nên không nghe ra.
Chung Thịnh đè nén sự phẫn nộ và đau thương trong lòng, chậm rãi nói: “Tôi thấy hai người họ không hợp nhau đâu.”
“Hả?” Lâm Phỉ Nhi cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn Chung Thịnh với vẻ khó hiểu: “Sao lại không hợp? Cậu xem, Ariel tuấn tú như thế, Elenna lại xinh đẹp, có chỗ nào không hợp?”
“Ariel từng nói cậu ấy có người yêu.” Đầu óc trống rỗng, trong lòng Chung Thịnh chỉ có một ý niệm duy nhất, là tuyệt đối không được để ngài Ariel và người đàn bà đáng ghét đó lại ở bên nhau.
“A!” Lâm Phỉ Nhi kinh ngạc che miệng lại: “Cậu ấy có người yêu? Tiếc thật, Elenna cũng tốt lắm mà, còn yêu Ariel từ cái nhìn đầu tiên đó.”
“Đúng vậy, đáng tiếc, Ariel đã có người yêu.” Lời nói dối của anh rất kém cỏi, may mà Lâm Phỉ Nhi không truy hỏi. Cho nên, Chung Thịnh định tiếp tục lừa gạt như thế.
“Chậc, thôi, tớ về nói cho Elenna biết đây.” Lâm Phỉ Nhi chậc lưỡi tiếc nuối. Lần đầu tiên cô thấy Elenna chủ động nói mình thích ai đó, tiếc là người ta đã có người yêu.
“Ừ, cậu nói cho Elenna biết, nên bỏ cuộc đi.” Chung Thịnh trước sau vẫn cúi đầu. Anh sợ Lâm Phỉ Nhi nhìn thấy khóe miệng mình đang cong lên.
Lâm Phỉ Nhi liếc nhìn Chung Thịnh. Kỳ lạ, rõ ràng là lời khuyên giải Elenna, sao Chung Thịnh nói lại nghe có cảm giác sung sướиɠ khi người khác gặp họa vậy?
“Elenna đáng thương, tớ thấy hình như đây là lần đầu tiên cô ấy thích ai đó, tiếc quá.” Lâm Phỉ Nhi chậc lưỡi, vẻ mặt tiếc nuối.
“Đúng vậy, thật đáng tiếc.” – Chung Thịnh nhạt giọng nói.
“Chung Thịnh!”
Chung Thịnh ngẩng đầu, thấy cách đó không xa Ariel đang đứng ở cửa phòng học nhìn mình: “Sắp vào lớp.”
“Được, đến đây.” Chung Thịnh quay đầu nói với Lâm Phỉ Nhi: “Chúng ta mau đi thôi, nếu đến muộn bị trưởng quan Đặng Bồi bắt được thì không hay.”
“Ừ, huấn luyện viên Đặng Bồi cũng rất hung ác.” Lâm Phỉ Nhi bĩu môi, nhanh chóng ném chuyện Elenna thất tình lần đầu tiên ra sau.
“Hửm? Hai người nói xấu gì sau lưng tôi thế?” Huấn luyện viên Đặng Bồi xuất quỷ nhập thần đứng ngay sau Lâm Phỉ Nhi, gõ nhẹ lên đầu cô một cái.
“Chào trưởng quan.” Lâm Phỉ Nhi thè lưỡi, nháy mắt đã chạy biến khỏi hành lang.
Đặng Bồi quay đầu lại, cười mà như không cười nhìn Chung Thịnh. Chung Thịnh lạnh cả sống lưng, lớn tiếng nói: “Chào trưởng quan, tôi vào lớp trước.” Nói xong, quay người muốn đi.
“Hà hà, từ từ đã.” Đáng tiếc, anh vẫn chậm một bước, bị Đặng Bồi kéo lại.
“Trưởng quan Đặng.” Chung Thịnh nhìn anh ta với vẻ mặt đau khổ.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, trưởng quan Đặng Bồi cũng rất vừa mắt Chung Thịnh, cho nên mỗi lần học kỹ thuật chiến đấu đều chiếu cố anh nhiều hơn. Và cái giá của sự chiếu cố này là vết thương trên người Chung Thịnh gia tăng lên nhiều, nhưng đồng thời, thể thuật của anh cũng tăng vòn vọt.
Cái khác không nói, trong một tháng ngắn ngủi, thể thuật của anh có thể từ cấp sáu tăng lên gần cấp bảy không thể không kể đến công lao của Đặng Bồi.
“Trưởng quan, sắp vào lớp rồi.”
Đặng Bồi cười âm hiểm, hỏi: “Ừ, tôi biết. Nhưng vì sao cậu vừa thấy tôi là chạy thế?”
“Khụ khụ, không có gì, chỉ là lúc nãy trưởng quan Từ có nói tâm trạng anh hôm nay không tốt, bảo chúng tôi cẩn thận một chút.” Chung Thịnh gãi mũi, thoải mái bán đứng Từ Vệ Quốc.
“Mẹ nó, tên Từ Vệ Quốc khốn kiếp!” Đặng Bồi vừa nghe đến tên Từ Vệ Quốc là lại thấy tức. Tên khốn này gần đây chẳng biết vì sao mà cứ như ăn xuân dược, ngày nào cũng phơi phới lượn lờ trước mặt các thiếu úy phụ trách ban khác, khoe khoang rằng mình có hai học viên rất xuất sắc.
Hắn khoe khoang trước mặt các thiếu úy khác thì thôi, đằng này còn khoe trước mặt mình. Mà đáng giận nhất là … hắn còn thành công chọc tức mình!
Là huấn luyện viên dạy kỹ thuật chiến đấu cho Chung Thịnh và Ariel, Đặng Bồi rất rõ tiềm năng của hai người này. Mà Từ Vệ Quốc là huấn luyện viên chỉ đạo của họ, đã đi trước người khác lôi kéo quan hệ với hai người. Điều này không thể không làm hắn ghen tỵ.
“Trưởng quan Đặng, thật sự là sắp vào lớp rồi. Nếu anh không đi thì sẽ bị muộn, coi chừng lại bị khấu trừ tiền trợ cấp đấy.” Chung Thịnh bị Đặng Bồi quặp chặt cổ, không thể động đậy. Rơi vào đường cùng, anh đành phải chọc chọc anh ta, nhắc nhở rằng nếu vào muộn sẽ bị khấu trừ tiền trợ cấp.
Gần đây các huấn luyện viên đánh cược với trưởng quan Từ thua không ít, chắc Đặng Bồi cũng chẳng còn bao nhiêu tiền.
Đặng Bồi nhìn Chung Thịnh. Chung Thịnh vội cười làm lành.
Đằng Bồi thầm mắng: Mẹ nó, học viên tốt thế này sao lại bị tên tiện nhân Từ Vệ Quốc cướp đi chứ. Biết thế mình cũng xin làm huấn luyện viên chỉ đạo.
“Đi thôi.” Buông lỏng tay kìm cổ Chung Thịnh, thuân tiện sửa lại quần áo giúp cậu ta, Đặng Bồi vẻ mặt khó chịu vỗ mông Chung Thịnh một cái.
Hửm?
Đột nhiên, Đặng Bồi cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại theo phản xạ, đối diện với một đôi mắt màu lam bạc lạnh như băng.
“Ariel?” Chung Thịnh kinh ngạc nhìn Ariel đang chậm rãi đi về phía này, hỏi: “Sao cậu lại ra đây?”
Ariel chuyển tầm mắt từ Đặng Bồi sang Chung Thịnh: “Sắp vào lớp rồi, sợ cậu đến muộn nên tôi ra đây xem cậu đang làm gì.”