Editor: Nguyệt
Từ Vệ Quốc đã chờ ở đó. Ngoài hắn ra, các huấn luyện viên khác cũng đứng chờ học viên của mình.
Chung Thịnh và Ariel không phải người đến đầu tiên, nhưng lại là hai người tự giác xếp hàng đầu tiên. Các học viên khác vốn tốp năm tốp ba đứng nhàn tản quanh đó, thấy hai nguời đi đầu xếp hàng, cũng theo đó đứng vào hàng, tập kết thành một đội hình chỉnh tề. So với họ, học viên của các huấn luyện viên khác cứ đứng túm tụm lại với nhau, lớn tiếng nói chuyện phiếm, đàm luận. Dù sao cũng chưa đến thời gian tập hợp chính thức, bọn họ làm thế không trái quy định.
Cứ thế mà so, lớp Từ Vệ Quốc dẫn dắt lập tức trở nên nổi bật. Nhìn lớp mình đội ngũ chỉnh tề, còn các lớp khác thì cứ rải rác tán loạn, học viên ban số sáu không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, lòng thấy tự hào, tự động chỉnh đội ngũ, đứng thẳng nghiêm trang.
Có lẽ vì chịu ảnh hưởng của ban số sáu, một vài lớp khác cũng bắt đầu có người xếp hàng. Chẳng qua, các huấn luyện viên chỉ lẳng lặng đứng đó, không có đánh giá gì với biểu hiện của các học viên, cho nên đại bộ phận học viên đều đứng rất tùy ý. Đồng thời, một vài học viên lại ra vẻ khinh thường hành động của học viên ban số sáu.
“Một bọn ngu ngốc, cho rằng đứng chuẩn tư thế quân đội thì có thể lưu lại sau ba tháng nữa sao?”
“Đúng đấy, tư thế đứng chuẩn thế sao không đi gác cửa đi.”
“Ha ha, chờ ba tháng sau chúng nó bị đào thải, có khi lại đi xin hiệu trưởng, được làm bảo vệ canh cổng trường quân đội Đệ Nhất thật cũng nên.”
Mấy học viên trẻ tuổi chỉ trỏ ban số sáu, công khai bàn tán nói xấu ngay cạnh họ.
Chung Thịnh vừa vặn đứng gần đó, chẳng thèm để vào mắt mấy lời khıêυ khí©h này. Trong mắt anh, những kẻ có ý đồ dựa vào chuyện công kích người khác để nâng mình lên chẳng có tư cách đánh đồng với mình. Anh chỉ thản nhiên liếc một cái rồi dời mắt. Nhưng ánh mắt lạnh băng đảo qua trong chớp nhoáng đó cũng đủ khiến mấy kẻ kia không dám nói tiếp.
Một cậu học viên hình như thấy rất tức giận khi mình lại bị ánh mắt của Chung Thịnh dọa sợ, mắt lườm Chung Thịnh lại càng thêm oán độc.
Từ Vệ Quốc nhìn ban số sáu của mình xếp hàng chỉnh tề trước mắt, trong lòng có sự kiêu ngạo nói không nên lời. Cùng là học viên dự bị, lớp mình tự giác tập hợp đội ngũ, mà các lớp khác sau khi nhìn thế mới làm theo, một số còn không kịp phản ứng. Kết quả này làm hắn rất sung sướиɠ. Hắn đắc ý nhướn mày nhìn những huấn luyện viên khác, gân xanh nổi cục trên trán mấy người đó lại càng khiến hắn thỏa mãn.
Đương nhiên, hắn cũng không quên, sở dĩ ban số sáu của mình có biểu hiện xuất sắc như thế, chủ yếu là vì có Chung Thịnh và Ariel làm mẫu. Bởi vì có họ tồn tại, mới lôi kéo được cả lớp tiến nhập vào trạng thái như vậy.
Ừ, quả nhiên mắt mình nhìn không sai. Chung Thịnh này đúng là không làm mình mất mặt, à, đương nhiên Ariel cũng rất khá. Nhưng, rõ ràng hắn đã bảo với Đặng Bồi thằng nhóc Chung Thịnh này không tồi rồi, sao mặt cậu ta vẫn sạch sẽ thế? Chuyện này rất bất thường … Chẳng lẽ, tên Đặng Bồi kia có ý đồ gì khác?
Nhẹ nhàng xoa cằm, Từ Vệ Quốc cười lộ cả hàm răng trắng.
Nhìn đến vẻ mặt đáng đánh đòn của tên Từ Vệ Quốc này, các huấn luyện viên khác đứng quanh hắn đều nổi gân xanh. Tuy ngoài mặt họ không biểu hiện gì, nhưng cả đám đều mắt lộ hung quang nhìn học viên lớp mình. Trong đó, một số lớp còn chưa xếp thành hàng, ánh mắt huấn luyện viên của họ không còn hung dữ nữa, mà là sát khí trắng trợn.
Dưới ánh mắt như thế, các học viên kia dường như cũng biết ý, cả đám bắt đầu tập hợp đội ngũ. Nhưng so với ban số sáu ngay từ đầu đã xếp hàng chỉnh tề, bọn họ đương nhiên kém hơn nhiều.
Ngô Bác Phương nhướn mày nhìn ban số sáu xếp hàng chỉnh tề trên màn hình, cười khẽ: “Ừ, thật không ngờ tiểu tử Từ Vệ Quốc này lần đầu làm huấn luyện viên lại khá như vậy.”
Một vị thượng úy bên cạnh tức giận nói: “Hừ, khá cái gì, ăn may thôi.”
Ngô Bác Phương cười ha ha: “Sao thế lão Từ, thế nào lại khó chịu với em họ mình vậy?”
“Thằng nhóc thối này!” Thượng úy kia vẻ mặt khó chịu: “Vốn dĩ tôi đã vạch kế hoạch trong ba tháng này sẽ đi làm một vài nhiệm vụ của lính đánh thuê với cậu ta. Kết quả thằng nhóc này đêm qua đột nhiên bảo với tôi nó phải đi làm huấn luyện viên rồi bỏ chạy luôn, hại tôi phải sửa lại kế hoạch.”
“Ồ?” – Ngô Bác Phương ngạc nhiên – “Cậu ta đột nhiên quyết định muốn làm huấn luyện viên? Vì sao?”
“Tôi nào biết.” Thượng úy có gương mặt giống Từ Vệ Quốc đến ba phần bĩu môi: “Thằng nhóc này hôm qua đột nhiên chạy đến nhà tôi, quấn lấy bố tôi đòi đi làm huấn luyện viên chỉ dạy tân sinh, sau cùng hình như cậu ta có buột miệng nói rằng có một học viên rất thú vị.”
“Thú vị?” Ngô Bác Phương nhíu mày, quay đầu nhìn màn hình: “Là hai cậu học viên xếp hàng đầu tiên?”
“Đại khái thế, ai biết được.” Từ Bảo Quốc nhún vai: “Dù sao thằng nhóc thối đó đã hại tôi phải sửa lại kế hoạch, không bắt cậu ta trả giá đắt đúng là quá hời cho cậu ta.”
Ngô Bác Phương cười ha hả: “Thôi đi, quen biết cậu lâu thế rồi, tôi chưa từng thấy cậu đòi được thứ gì tốt từ tay em họ cậu, ngay cả thượng tá Từ Kiều còn chẳng làm gì được cậu ta.”
Từ Bảo Quốc ngượng ngùng nói: “Đành chịu, ai bảo nắm đấm của bố tôi không to bằng của bố cậu ta.”
Ngô Bác Phương không nhịn được cười phá lên. Bố của Từ Vệ Quốc – tướng quân Từ Hoa – tính cách có chút táo bạo, hơn nữa gia phong nhà họ Từ rất chi là đặc biệt: nếu anh em có tranh chấp gì, chỉ cần là vấn đề không đề cập tới nguyên tắc, tất cả lấy nắm đấm ra để giải quyết. Mà trong những người cùng lứa, tướng quân Từ Hoa lại có nắm đấm to nhất, con trai do ông bồi dưỡng ra đương nhiên cũng có nắm tay không nhỏ. Thế là, trong số những đứa nhỏ cùng lứa, trên cơ bản không ai đòi được thứ gì tốt từ tay Từ Vệ Quốc. Hết cách, không ai đánh lại cậu ta cả.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Từ Bảo Quốc ngượng ngùng. Anh đã là một thượng úy, vậy mà đánh không lại một thiếu úy, tất nhiên sẽ cảm thấy mất mặt. Cũng may chuyện này không phải bí mật gì đối với tầng lớp cao trong trường quân đội Đệ Nhất. Hơn nữa, có phụ thân ở trên, không chỉ một mình anh mất mặt, nên dần dần anh cũng không để ý nữa.
Gần đến buổi chiều, các lớp đã tập hợp đội ngũ chỉnh tề. Các huấn luyện viên mặt nghiêm nghị, lạnh tanh mang học viên đi huấn luyện tinh thần lực. Chỉ có Từ Vệ Quốc nhìn bóng lưng của họ rồi thầm cười trộm, vừa đồng tình với các học viên sắp bị tra tấn, vừa dùng quang não nhận tiền đặt cược được gửi qua. Ừ ừ, dám cược dám chịu, lớp nào xếp hàng nhanh nhất, huấn luyện viên lớp đó thắng. Lúc trước mọi người không chênh lệch nhau nhiều, nhưng hôm nay Từ Vệ Quốc lại rất nổi bật.
Bởi vì thắng được không ít tiền, tâm trạng Từ Vệ Quốc lúc này rất tốt. Hắn vung tay lên, dẫn theo đội ngũ lớp mình đi vào phòng huấn luyện tinh thần lực.
Phòng huấn luyện tinh thần lực cũng rộng như các phòng học khác, bên trong bày một loạt đản thương màu trắng. Việc rèn luyện tinh thần lực chỉ có thể tiến hành trong thế giới giả thuyết, cho nên, các thiết bị này được chuẩn bị riêng cho học viên dự bị.
Bố trí đản thương cho tất cả học viên, Từ Vệ Quốc kiểm tra hết một lượt, thấy không có vấn đề gì thì bước vào đản thương của mình. Kết nối với thế giới giả tưởng, hắn nhập tên tài khoản và mật mã của mình vào, trước mắt đột nhiên sáng ngời, hắn đã đứng giữa một căn phòng huấn luyện rộng rãi.
Lúc này, trong phòng huấn luyện đã đứng đầy người, nhưng bọn họ đều tự động tự giác xếp thành hàng nghiêm chỉnh.