Chương 29

Editor: Nguyệt

“Báo cáo trưởng quan!” Một nam sinh lên tiếng.

“Nói!”

“Ý của trưởng quan có phải là chỉ cần chúng tôi đạt yêu cầu của anh, thì có thể không tham gia khóa huấn luyện kỹ thuật chiến đấu?”

“Đúng vậy, ý tôi là như thế.” Đặng Bồi gật đầu.

“Vậy yêu cầu của huấn luyện viên là gì?”

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Dưới sự công kích của tôi, chỉ cần các cậu kiên trì được hai mươi phút là đạt yêu cầu.” Lúc Đặng Bồi nói câu này, anh cười tủm tỉm thoạt trông vô cùng hòa ái, dễ gần.

Trong đội ngũ có hai người không nhịn được giật giật khóe miệng, một là Chung Thịnh. Không cần phải nói, nhiều ngày được xem tại hiện trường Fredia được ‘chỉ dạy’, anh đã có nhận thức rất sâu sắc với thực lực của huấn luyện viên Đặng Bồi. Các học viên ở đây có năng lực thế nào anh không biết, nhưng thể thuật của thiếu úy Đặng Bội chắc chắn đã qua cấp mười hai. Nói một cách thông tục dễ hiểu, thể thuật của huấn luyện viên Đặng Bồi đã đạt tầm thiếu tá, trong số tất cả học viên của trường này, có thể đấu đối kháng trực diện với anh ta e là chẳng được vài người. Ừm … cái tên cơ giáp hình người Tần Hi Nhiên thì không tính … Ngay cả thiếu úy Từ Về Quốc, xét về phương diện kỹ thuật chiến đấu, cũng không phải đối thủ của anh ta.

Ngoài Chung Thịnh, trong đội ngũ còn một người nữa khóe miệng cũng run rẩy, đó đương nhiên là Fredia đã bị hung hăng ‘chỉ dạy’ suốt một tuần. Cậu cũng chọn Từ Vệ Quốc làm huấn luyện viên cho mình. Chẳng qua, sau khi phát hiện Ariel chọn cùng huấn luyện viên với mình, Chung Thịnh từ đầu đến cuối chỉ chú ý ngài Ariel, những người khác đều bị anh dán nhãn ‘bạn học’ không nhìn tới, trong số đó tất nhiên có Fredia.

Đối với việc Chung Thịnh không ngó đến lời chào hỏi của mình, trong lòng Fredia cảm thấy rất không thích. Nhưng, tới trường quân đội Đệ Nhất rồi, gia cảnh của cậu quả thật chả là gì. Dù sao ở đây có rất nhiều học viên gia đình quyền thế, tài lực hùng hậu, so với họ cậu chẳng có gì đáng nói. Mặt khác, cậu không hề mù, đương nhiên nhìn ra được Từ Vệ Quốc xem trọng Chung Thịnh. Cho nên, đối với việc Chung Thịnh không để ý đến mình, cậu chỉ đành nghiến răng nghiến lợi bỏ qua. Dù sao, ba tháng sau, rất có khả năng Chung Thịnh được ở lại trường quân đội Đệ Nhất, vì chút việc nhỏ mà gây thù với cậu ta thì thật không khôn ngoan.

Ngoài Chung Thịnh và Fredia, trong lớp của thiếu úy Từ Vệ Quốc không còn người nào tới từ tinh cầu Hải Lam. Thế là, sau khi thiếu úy Đặng Bồi nói xong, không ít học viên nóng lòng muốn thử, trong đó thậm chí có cả một nữ sinh.

“Thế nào? Yêu cầu không cao lắm nhỉ?” Đặng Bồi nhìn những học viên muốn thử sức, nói rất ôn hòa: “Có ai tới khiêu chiến tôi không?”

Một nam sinh mày rậm mắt to, trông rất có tinh thần, lớn tiếng nói: “Báo cáo trưởng quan, học viên dự bị Vương Bân xin được chỉ giáo.”

“Được.” Đặng Bồi nhẹ nhàng bỏ mũ xuống treo lên tường, rồi cởi bớt nút thắt cổ áo, ngay cả trang phục chiến đấu cũng không thay, cứ thế vẫy tay với Vương Bân.

Nhìn biểu hiện tự tin của Đặng Bồi, trong mắt Vương Bân hiện lên vẻ khó chịu. Nhưng rất nhanh, cậu áp chế sự khó chịu này lại. Dù sao có thể tới được trường quân đội Đệ Nhất đều chẳng phải kẻ ngốc, vị huấn luyện viên này đã nói thế chắc chắn là có kỹ thuật chiến đấu rất xuất sắc. Vương Bân tự nhận mình cũng không kém, nhưng muốn đánh bại huấn luyện viên thì trên cơ bản là không có khả năng. Cho nên, cậu chỉ hy vọng có thể kiên trì được hai mươi phút, không phải vì muốn có đặc quyền không cần lên lớp, mà là để được huấn luyện viên kính trọng vài phần.

Chỉ tiếc, tưởng tượng thì tốt đẹp, sự thật lại tàn nhẫn. Học viên tên Vương Bân này còn chưa trụ được ba phút đã bị Đặng Bồi chém một nhát vào cổ, ngất luôn.

Đặng Bồi vỗ vỗ mấy hạt bụi vốn chẳng tồn tại trên người, cười tủm tỉm hỏi: “Được rồi, người tiếp theo là ai?”

Lúc này, ánh mắt các học viên nhìn anh đều đã thay đổi, giống như đang nhìn một con thú lớn rất khủng bố.

Trình độ của học viên tên Vương Bân kia đã được coi là không tệ rồi, nào ngờ không kiên trì nổi ba phút. Thế là các học viên lúc trước còn háo hức giờ đều ỉu xìu.

Được huấn luyến viên nể trọng vài phần là tốt, nhưng bị mất mặt trước các bạn học lại là một chuyện khác. Những học viên này không nắm chắc có thể so được với Vương Bân trên phương diện kỹ thuật chiến đấu, dù sao cậu ta dám ra tay chứng tỏ là phải có thực lực, vậy mà còn chẳng trụ nổi ba phút, thì bọn họ đây đi lên chỉ có nước bị mất mặt.

“Không còn ai khác à? Tiếc thật!” Đặng Bồi tiếc hận lắc đầu, cài lại cổ áo rồi đội mũ lên.

Chung Thịnh đứng trong đội ngũ lặng lẽ bĩu môi. Thân là một thiếu úy, vậy mà lại dùng kỹ thuật chiến đấu để chế địch được dạy trong quân đội giáo huấn học viên, như thế có gì đáng tự hào.

Người bĩu môi còn có Fredia. Lúc ở trên phi thuyền, cậu cũng bị Đặng Bồi dạy dỗ không ít lần, nhìn Đặng Bồi chỉ đánh ngất nam sinh kia, cậu không nhịn được phỉ nhổ trong lòng. Khi còn ở trên phi thuyền, Đặng Bồi chuyên môn nhằm vào mặt cậu mà đánh.

“Tốt lắm, nếu không còn ai khiêu chiến nữa, chúng ta sẽ bắt đầu bài học.” Đặng Bồi cười vô cùng ôn hòa, nhưng các học viên sẽ không bị nụ cười này lừa gạt nữa.

Một huấn luyện viên có kỹ thuật chiến đấu kinh khủng như thế, bảo anh ta không hung tàn có ai tin không?

Người khác tin hay không thì không biết, dù sao Fredia và Chung Thịnh không tin.

Sau khi ra oai với các học viên, Đặng Bồi bắt đầu dạy họ một số kỹ xảo chiến đấu.

Trong giới hạn quy định, trước mắt bọn họ chưa đủ tư cách được học kỹ thuật chiến đấu chính thức của bộ đội. Thế nên, cái Đặng Bồi có thể dạy họ chỉ là một vài kỹ xảo và kinh nghiệm. Nhưng với năng lực của Đặng Bồi, cho dù chỉ là kỹ xảo đơn giản và kinh nghiệm cũng đủ để các học viên phải cất nhắc. Nếu bọn họ có thể lĩnh hội được, vậy kỹ thuật chiến đấu sẽ đề cao rất nhiều.

Sau một vài động tác đơn giản, Đặng Bồi bắt đầu để họ đấu cặp với nhau. Làm đối thủ của Ariel, Chung Thịnh không khỏi thấy bó tay bó chân. Không được bộc lộ quá nhiều thực lực làm anh chỉ biết trơ mắt nhìn cơ hội vụt mất mà không thể tấn công. Bởi vì anh rất rõ, nếu ra tay hết sức, Đặng Bồi nhất định sẽ nhìn ra kỹ thuật chiến đấu của anh xuất xứ từ quân đội, đến lúc đó lại không biết giải thích thế nào. Hơn nữa, quan trọng là, kỹ thuật chiến đấu của quân đội chủ yếu là một kích chế địch, toàn tấn công vào chỗ hiểm, sao anh có thể dùng những chiêu thức đó để công kích ngài Ariel.

Nếu là Ariel của mười năm sau, có lẽ anh sẽ bớt kiêng kỵ, dù gì lúc đó Ariel đã có thực lực vượt trội rồi, chút bản lĩnh của anh chẳng đủ gây thương tổn cho đối phương. Nhưng hiện tại y không hề có kinh nghiệm, mới mười tám tuổi, có đánh chết anh cũng không dám dùng những chiêu thức đó để đối phó với Ariel.

Chung Thịnh buồn khổ che trái chắn phải, nhưng anh lại không biết, Ariel so chiêu với anh còn buồn bực hơn. Không thể thi triển hết thực lực làm trong mắt Ariel toát lên vẻ không kiên nhẫn. Diễn mấy chiêu bình thường này thật chẳng có ý nghĩa gì cả.

Hiểu nhầm ánh mắt không kiên nhẫn của Ariel là vì thất vọng với thực lực của mình, Chung Thịnh quýnh lên, ra tay nặng thêm vài phần.

Hửm?

Ariel kinh ngạc nhíu mày, động tác đánh trả cũng càng hiểm hóc hơn.

Thì ra … kỹ thuật chiến đấu của Chung Thịnh lại khá như vậy.

Hồi tưởng lại vài lần Chung Thịnh ra tay đời trước, Ariel kinh ngạc phát hiện, thực tế Chung Thịnh cũng rất giỏi về kỹ thuật chiến đấu. Chỉ là, tại sao trong ấn tượng của hắn, trong số những người kỹ thuật chiến đấu cực mạnh lại không có Chung Thịnh? Chẳng lẽ vì cậu ta luôn theo sau mình nên bị xem nhẹ?

Cảm xúc trong mắt Ariel biến ảo không ngừng, đột nhiên hắn phát hiện mình chẳng biết gì về cậu phó quan mình tín nhiệm nhất từ trước tới giờ.

Trong ấn tượng của hắn, Chung Thịnh là người trầm ổn đáng tin, chỉ cần giao cho cậu ta, chuyện gì cũng sẽ thu được kết quả cực kỳ hoàn mỹ, hoàn toàn không cần hắn phải tốn nhiều tâm tư.