Editor: Nguyệt
Nữ giúp việc đến gõ cửa phòng, gọi hắn dậy ăn điểm tâm, mà Ariel cũng bị tiếng gọi này làm bừng tỉnh.
Trải qua ước chừng ba ngày để thích ứng, cuối cùng hắn xác định mình đã về lại năm mười tám tuổi, nhưng tình cảnh trong mộng chung quy hắn không thể quên được.
Chung Thịnh, đến cùng có phải cậu phản bội tôi không, trong lòng cậu đang cất giấu bí mật gì?
Lòng mang nghi vấn như vậy, mà tiếng gọi của Chung Thịnh ngày đó đích xác không phù hợp với tích cách của y, khi Ariel gặp được Chung Thịnh, dù giật mình vì hình như đối phương cũng sống lại một lần, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, tiếp tục ngụy trang.
Bất kể cảnh trong mộng có phải thật hay không, Ariel cũng sẽ không để lộ lúc này. Mười năm sau, có kẻ hy vọng hắn chết. Mà hiện tại, ai biết kẻ đó có phải đang âm thầm rình rập hắn hay không?
Chẳng qua … Chung Thịnh, phó quan tôi tín nhiệm nhất, trong màn kịch này rốt cuộc cậu sắm vai gì?
Không thể không nói, lần đầu tiên gặp mặt, đôi mắt đong đầy lệ nóng của Chung Thịnh mang bi thương chẳng hề che giấu làm trong lòng Ariel nảy sinh một cảm giác khó tả.
Hoài nghi phó quan mình từng tín nhiệm nhất, đối với Ariel đây cũng là chuyện rất khổ sở. Nhưng, tình huống lúc ấy khiến hắn không thể không hoài nghi. Chỉ là, lúc ở ký túc xá, trong khoảnh khắc gặp Chung Thịnh, nhìn mắt đối phương đong đầy lệ, Ariel lại sinh ra cảm giác … áy náy mãnh liệt. Hắn không biết cái cảm giác áy náy này từ đâu mà có, là do nghi ngờ phó quan của mình, hay là … bởi vì mình hoài nghi Chung Thịnh.
Một người từ trước đến nay cảm xúc ít khi dao động như hắn, lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác mất ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, chẳng hiểu xuất phát từ lý do gì, hắn lại không biết đối mặt thế nào với Chung Thịnh, cuối cùng chỉ đành ngượng ngùng chạy trối chết, rời khỏi ký túc xá trước.
Xuất hiện tình huống thế này, Ariel luôn giữ mình bình tĩnh lý trí cũng thấy đau đầu. Bởi vì hắn không rõ tại sao mình lại áy náy với phó quan … À, hoặc nên nói là phó quan tương lai, dù sao bây giờ Chung Thịnh là bạn học của hắn, quan hệ giữa hai người còn xa mới thân thiết như đời trước.
Cả một buổi sáng bị đủ loại cảm xúc làm cho phức tạp, khiến hắn lúc chọn huấn luyện viên cũng lơ đãng, đến khi tỉnh táo lại thì chẳng hiểu sao mình lại chọn cái người thoạt nhìn rất không đứng đắn – Từ Vệ Quốc. À, sửa lại một chút, là người hiện tại thoạt nhìn không đứng đắn, tương lai trở thành sư đoàn trưởng của sư đoàn III khá có năng lực, mặc dù phương diện tính cách thì vẫn không dám khen tặng …
Nghĩ đến việc mình trong lúc vô ý lại chọn huấn luyện viên này, Ariel không khỏi giật giật khóe miệng, nhất thời thất thần sẽ phải trả giá rất đắt, quả nhiên hắn nên giữ lý trí khi suy nghĩ chuyện gì đó.
Lại liếc nhìn Chung Thịnh đằng sau lần nữa, đối phương chung quy vẫn duy trì khoảng cách nửa bước hoàn mỹ với mình. Đây là thói quen mà đời trước Chung Thịnh vẫn giữ kể từ khi làm phó quan của mình. Nhưng cũng vì thói quen này mà mình luôn bất giác xem nhẹ sự tồn tại của phó quan ‘trung thành’ y.
Xoa nhẹ thái dương, Ariel thầm thở dài trong lòng. Hắn không biết vì sao mình sống lại, cũng không biết vì sao Chung Thịnh lại có trí nhớ đời trước nhưng hắn biết, nếu vẫn để Chung Thịnh tiếp tục làm cái bóng của mình, vậy chỉ e hắn sẽ lại như đời trước, vô thức xem nhẹ đối phương.
Mặc kệ đời trước là ai ra tay ám sát hắn, hắn tuyệt đối phải tra rõ chuyện này. Là người thừa kế của gia tộc Clifford, không chết trên chiến trường mà lại bị ám sát, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục cực lớn.
Dám để lại vết nhơ sỉ nhục đó trên người hắn, dù là ai cũng phải trả giá đắt!
Trong cặp mắt màu lam lạnh như băng của Ariel nổi lên sự khát máu, trên người dần tản mát ra mùi vị máu tanh.
Chú ý tới bước chân Chung Thịnh tạm dừng một chút, Ariel rũ mắt xuống, thu lại sát khí mới khơi dậy.
Quả nhiên phó quan đệ nhất của mình hiểu rõ mình nhất, cho dù sát ý chỉ chợt hiện trong nháy mắt y cũng không bỏ qua.
Một Chung Thịnh hiểu mình như thế, rốt cuộc là cất giấu trong lòng bí mật gì đây …
Ariel ngẩng đầu, nhìn Chung Thịnh còn đang mang vẻ mặt kinh ngạc, hơi nhếch môi. Chuyện điều tra đời trước bắt đầu từ việc đào móc bí mật của phó quan đi …
“Bạn học Chung Thịnh.”
“Vâng, hạ quan … tôi đây.” Vừa rồi Chung Thịnh bị sát khí tản mát quanh người Ariel làm cho hoảng sợ. Hiện giờ Ariel mới chỉ là một học viên dự bị, chưa phải viên chỉ huy chinh chiến gϊếŧ chóc nơi sa trường nhiều năm đời trước. Là một học viên, sao trên người y lại có khí thế kinh người như thế? Chẳng lẽ …
Bởi vì một vài nghi hoặc và bất an trong lòng, thiếu chút nữa là Chung Thịnh đã nói lộ ra hết, may sao anh phản ứng nhanh, đúng lúc đổi lại.
“… Ariel.” Cứng ngắc nuốt chữ ‘ngài’ trở về, Chung Thịnh đối mặt với ánh mắt có phần áp đảo của Ariel lại càng không được tự nhiên.
Trong mắt Ariel hiện lên ý cười khó mà phát hiện, hắn thản nhiên nói: “Bạn học Chung Thịnh, cậu không phải cấp dưới của tôi, không cần đi sau tôi.”
“…” Chung Thịnh ngẩn ra, sau đó uể oải cúi đầu. Đúng rồi, hiện tại anh đã không còn tư cách đi theo sau ngài Ariel nữa, vinh quang trước đây giờ đã chẳng còn. Hiện tại, ngay cả tư cách lặng lẽ nhìn theo bóng lưng người ấy anh cũng không có …
Nhìn Chung Thịnh vẻ mặt uể oải, Ariel hơi nhướn mày. Hắn thề, hắn nhìn thấy trên đầu Chung Thịnh đột nhiên mọc ra hai cái tai mềm đang cụp, mà đằng sau là cái đuôi lông xù rũ xuống.
Không thể hình dung nổi cảm giác rầu rĩ nảy sinh trong lòng, Ariel vội bổ sung thêm một câu: “Khụ khụ, ý tôi là, chúng ta là bạn học, cậu có thể đi bên cạnh tôi, hành lang này rất rộng.”
“Cảm ơn, trưởng quan …” Mắt Chung Thịnh chợt sáng lên. Ý ngài Ariel là mình … mình có thể đi bên cạnh ngài sao? Chưa bao giờ anh nghĩ sẽ có ngày mình có cơ hội kề vai sát cánh với ngài Ariel, niềm vui bất ngờ này làm anh kích động khó mà kiềm chế được.
Nhìn thấy Chung Thịnh sau khi nghe mình nói, hai lỗ tai trên đầu kịch liệt rung rung, còn cái đuôi to phía sau cứ vui vẻ phe qua phẩy lại, Ariel yên lặng che mặt, nhẹ nhàng xoa trán. Chết tiệt, bắt đầu từ lúc nào hắn lại xuất hiện ảo giác?
Thấy Ariel dùng tay xoa trán, Chung Thịnh quan tâm hỏi: “Ariel, cậu không sao chứ?”
Ariel im lặng một lúc, quay đầu lại, thấy lỗ tai và cái đuôi của Chung Thịnh đã biến mất, lắc đầu: “Tôi không sao.”
Chung Thịnh à một tiếng, lập tức phát hiện Ariel đang dừng bước chờ mình liền vội vàng chạy theo, đi song song với đối phương vào phòng học.
Huấn luyện viên dạy kỹ thuật chiến đấu cũng là người Chung Thịnh rất quen, chính là thiếu úy Đặng Bồi đã ‘chỉ dạy’ cho Fredia suốt bảy ngày trên phi thuyền.
Thấy bọn họ đi vào, Đặng Bồi tặng cho Chung Thịnh một nụ cười tươi rất thân mật. Chung Thịnh vội vàng mỉm cười đáp lại, rồi đi theo Ariel đứng vào hàng.
“Chào mọi người.” Thiếu úy Đặng Bồi cười tủm tỉm chào các học viên.
“Chào trưởng quan!” Các học viên đồng thanh đáp lời.
Đặng Bồi chỉnh lại mũ: “Tên tôi là Đặng Bồi. Trong ba tháng kế tiếp, tôi sẽ phụ trách huấn luyện kỹ thuật chiến đấu cho các bạn. Hy vọng dưới sự chỉ dẫn của tôi, các bạn có thể thông qua kỳ khảo hạch của trường.”
“Nhất định không phụ kỳ vọng của trưởng quan.”
Đặng Bồi cười cười, trông có vẻ rất hiền lành: “Tốt lắm, tôi cũng dễ tính thôi, chỉ cần các bạn đạt được yêu cầu của tôi, tôi sẽ rất phóng khoáng ở nhiều phương diện, ví dụ như thời gian đi học chẳng hạn.”
Chung Thịnh thầm giật mình, chẳng lẽ ý Đặng Bồi là chỉ cần đạt tới yêu cầu của anh ta thì có thể hoàn toàn không tham gia khóa huấn luyện kỹ thuật chiến đấu?
Tác giả tâm sự:
Ừm … chương này chủ yếu nói về tâm tư của Ariel
Thật ra Ariel thực sự không biết tình cảm của Chung Thịnh … à, đời trước. Tính cách của hắn có phần lãnh đạm, lý trí, sở dĩ không thích tiếp xúc với phụ nữ chủ yếu là vì, mọi người biết đấy, người có diện mạo đẹp, gia cảnh giàu có quyền lực, bản thân cũng rất xuất sắc, luôn sẽ có vô số phụ nữ theo đuổi. Nhưng lại có rất nhiều người không từ thủ đoạn để tiếp cận hắn, cho nên, để phòng ngừa những phiền toái không cần thiết, hắn tất nhiên phải cố hết sức không tiếp xúc với phái nữ.
Còn về vị hôn thê đời trước, chủ yếu là vì cô có gia thế, dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần, tính cách dịu dàng, thế nên Ariel xem việc kết hôn như một nhiệm vụ cần hoàn thành, lúc này mới có sự tồn tại của vị hôn thê.