Lhasa là thủ phủ của Tây Tạng, là nơi non nước hữu tình, nơi đây không phải chịu mùa đông khắc nghiệt và mùa hè nóng bức.
Đến đây phải kể đến cung điện Potala, Thanh Thanh cung đoàn người đi đến cũng tầm 10 người, đa số là các thiếu gia, tiểu thư quý tộc đều có đôi có cặp.
Thanh Thanh và Hàn Triệt Luân là một đôi đi tham quan cung điện đỏ, còn lại sẽ đi đến cung điện trắng hoặc cùng nhau leo núi.
Thanh Thanh đội chiếc nón vành rộng che gần nửa khuôn mặt đầy đặn, mặc một chiếc đầm maxi dài xếp li có họa tiết hình con bướm trong veo với chất liệu voan mềm mại làm cô thêm xinh đẹp rạng ngời.
Thanh Thanh phồng má, kéo tay Hàn Triệt Luân "Tiền bối, em thích anh..! Rất thích anh!"
"Anh biết mà."
" Vậy anh có thích em không?"
"Không."
Thanh Thanh bĩu môi, đưa que kem lên miệng ăn miệt mài, đôi mắt nhìn chằm chằm anh để thăm dò.
Hàn Triệt Luân không để ý cô, giẫm giày đi lên trước cô bỏ lại khoảng cách khá xa.
Thanh Thanh yên tĩnh lạ thường.
Cô cũng không đi theo anh.
Anh mặc nhiên nghĩ cô sẽ theo mình không để ý đến sau lưng không có bóng dáng nhỏ bé của cô.
Cô theo đuổi anh hai năm, cô rất tốt. Nhưng cô và anh là hai thái cực. Anh nghèo nàn, cô cao quý.
Đợi đến lúc anh giàu có sẽ tự mình đến trước mặt cô.
Anh bây giờ không có tư cách yêu cô.
Anh còn phải tìm em gái thất lạc 15 năm, anh phải trả thù cho cha mẹ mình.
Anh không đơn giản là một sinh viên nghèo mà còn một mối thù dăng dẳng trong tim.
***
Tại bar An Nhiên.
Thanh Thanh mặc chiếc váy bó sát, tóc dài buộc cao lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Chai rượu RIO từ từ chảy xuống cổ họng, men rượu chạy vào trong cơ thể, nhìn vào đôi mắt cô có nhìn thấy cả bầu trời sao, mi cong khép lại, thời gian chạy như một cổ máy đưa cô về những khoảnh khắc mơ hồ trong quá khứ.
Cô gái nhỏ nhắn xinh như một thiên thần bé bỏng, mắt cũng sáng long lanh như bây giờ nhưng lại ngấn một tầng nước.
"Chú là ai?"
Người đàn ông dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô gái, ngồi xuống trước mặt cô lau giọt nước mắt lăn trên má hồng đào.
"Sao giữ nó lại? "
Người đàn ông đứng sau hắng giọng trả lời " Nó không phải là con của hắn."
"Chú đẹp trai, cháu muốn làm vợ chú."
Tiểu Thanh cầm cái bỉm sữa vừa mυ"ŧ vừa cười thật tươi. Cái giọng ríu rít non nớt như chim hót làm hắn cảm thấy vui vui, gật đầu cười khẽ.
Đinh Mạc Ca bế Tiểu Thanh lên giao cho Thái Nghị " Đưa nó về Hoa Cẩm Tú. Tôi có việc phải đi."
Những dòng kí ức ùa về không mạch lạc, nó lấp lửng trong trí nhớ của cô.
Ngọn núi... Kí ức cô gắn bó với một ngọn núi nhưng mãi vẫn không thể nhớ ra nó là tên gì.
Thanh Thanh chậm chạp mở mắt, uống ực ực chai RIO, quét mắt một cái liền thấy một thân ảnh quen thuộc đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Cổ họng như bị chặn, hồi lâu mới mở được miệng.
"Chú..s.a.o..ở...đ.â.y?"