"Xin lỗi, cô không được vào."
Thanh Thanh đang trèo cửa sổ vào trong nhưng bị Thái Nghị cản lại. Nửa tháng nay, lòng cô như lửa đốt không được gặp anh lại bị tên này giam lỏng.
"Tại sao vậy? Đây là nhà của tôi, anh mau tránh ra nếu không đừng trách tôi không nương tay. " Thanh Thanh hậm hực đưa tay đẩy mạnh Thái Nghị lăn xuống dưới chân.
Bốn tên vệ sĩ dưới cầu thang thấy vậy vội vã chạy lên ôm ngang hông cô xốc vác xuống cầu thang.
Cô vùng vẫy cắn vai, tóm cổ, nắm tóc đến sức mòn lực kiệt đến cuối cùng bị bắt vào phòng ngủ, khóa trái cửa ngoài nhốt cô.
Chú mới hôn mê, cô đã bị ngược đãi thế này.
Cô không thể ra ngoài, không được lên quá lầu 2, suốt ngày đi đâu cũng có 2 tên máu lạnh, mặt không biến sắc đi theo đuôi.
Thanh Thanh đứng nhìn khung hình cô và chú, lúc ấy cô được 15 tuổi, chú khoảng 29 tuổi. Là sinh nhật 15 tuổi cô cũng ngày hôm đó cô lừa chú đi picnic nhưng lại cùng một bọn đi vào họp đêm.
Thanh Thanh nhìn tấm ảnh, mắt ngấn nước, khóc như mưa. Cô đã làm gì vậy...
Lúc đó...
Cô bị một Tú Bà để ý chuốt say phục vụ khách VIP.
Cô được chuyển đi nhiều chỗ mới gặp được người khách kia, bị bọn hắn cho nuốt chửng viên thuốc.
Khi tỉnh lại cô đang nằm trong tay chú.
"Chú ơi! Chú! "
Đinh Mạc Ca dụi mắt, giọng nóng ấm thở sâu một hơi, xoay người đưa cho cô một bóng lưng.
"Chú đừng giận Thanh Thanh mà, Thanh Thanh biết lỗi rồi mà, Thanh Thanh hứa không như vậy nữa." Cô lắc lắc cánh tay Đinh Mạc Ca lén nhìn mặt trắng nõn của chú ửng đỏ. Chết, chết chú giận đến mức mặt đỏ như này luôn rồi. Làm sao đây.
Ối chết. Chú lại bỏ đi không thèm nhìn mặt cô.
Sao người cô lại đau nhức thế này, cô đem điện thoại ra chụp chụp vài tấm trên ngực, bụng dưới, bắp chân và cả ****** tất cả đều gởi đến cho chú kèm[ Cháu bị bệnh rồi. ~~]
Cô bất an kiểm tra thân thể khác lạ của mình, còn anh nhìn tin nhắn mà đơ như tượng sáp, cánh môi giật giật, lập tức chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
***
Thái Nghị bước vào phòng bệnh, bác sĩ đang tiêm thuốc cho Đanh Mạc Ca. Anh mới vừa tỉnh hai ngày trước, miệng vết thương chưa lành hẳn, vẫn còn rỉ máu.
"Cô ấy đâu?"
"Không chịu vào."
Đinh Mạc Ca cụp mắt, hai ngày nay anh tỉnh lại đã rất mong gặp cô, cuối cùng là cô không chịu gặp anh.
Đinh Mạc Ca rất muốn dùng cách này để cô chú ý, cuối cùng lại bị cô chán ghét đến vậy.
Tâm anh có chút mất mát, chua xót.
Sắc mặt Đinh Mạc Ca không biến đổi, chỉ có một người biết là anh âm thầm đau buồn.
***
Cửa phòng một lần nữa được mở ra.
"Cút đi."
Thái Nghị bên cạnh cười cười tạo ra đường cong hoàn mỹ.
Nhìn Đinh Mạc Ca sầu não đắp kín chăn lên mặt. Thái Nghị chưa lúc nào thấy anh trẻ con như vậy, đúng là có tình yêu có thể khiến con người thay đổi tất cả.
Thanh Thanh được cho ra khỏi phòng, trên tay cô cầm khay cháo, khẩn trương bước đến gần anh.
Thái Nghị ra dấu cho cô ngồi xuống chỗ của anh, rồi anh nhanh chóng ra ngoài.
Cho cô vào đây để cô chăm sóc anh..
Đinh Mạc Ca nghe tiếng bước chân đi ra, cả người dùng dằng khó chịu, bây giờ giường bị lún xuống.
"Cút cút cút. Nghe không hả."
Chăn bị mở ra.
Khốn thật, ai hôm nay dám cãi lời anh?
Không khí nóng bừng bừng.
Mặt anh sắc lạnh nhìn chằm chằm người to gan câu nệ này.
Sau đó là hoảng hốt, ngạc nhiên và sung sướиɠ.
Nét mặt anh nhanh chóng dãn ra, mắt lóe lên một cái ngồi bật dậy khảm cô vào người hôn kịch liệt.
Lực đạo của anh cực lớn, làm thân thể nhỏ bé cô nằm gọn dưới thân anh sinh ra đau đớn.
Sau một hồi cắи ʍút̼ cánh môi ngọt lịm của cô, anh bắt đầu hôn chậm hơn lưu luyến hôn thật kỹ.
Thanh Thanh giẫy giụa đẩy anh ra:"Anh muốn không? "
Hơi thở anh dồn dập, tay đang thò dưới chân váy của cô mơn mởn rất mát lạnh, tay kia ra sức cởi áσ ɭóŧ cô ra.
Môi anh vẫn triền miên với quai xương xanh mảnh khảnh ấy, anh rất nhớ, rất cuồng nhiệt.
"Muốn em."
Cô đẩy anh ra:" Anh ăn cháo cái đã. Được không. " giọng mềm mại thì thào vào tai anh vàng kí©h thí©ɧ.
Lúc này anh đã cởi xong cái áσ ɭóŧ màu tím than cuống hút.
"Ăn em thôi."
Thanh Thanh ưởn lưng lên cho anh cởi chiếc áσ ɭóŧ. "Anh nhịn đói hơn ngày nay rồi."
"Ăn chút cũng được. Nha anh."
Anh vẫn tập trung làm việc chăm chỉ. Cô sao không mặc váy liền nhỉ, thật tốn thời gian.
"Anh nghe em nói không?"
Thanh Thanh bất lực, cô không thể đẩy anh ra lần nữa vết thương anh sẽ chảy máu.
Đinh Mạc Ca mân mê đùi mịn màng của cô xoa xoa, lần lần cởi chiếc qυầи ɭóŧ ren cô ra.
"Anh không đói saoo?"
"Đói."
Đinh Mạc Ca tách chân Thanh Thanh ra, cảnh xuân no tròn trưng trước mắt, cậu nhỏ muốn giải quyết.
Anh đưa tay vào thăm dò cô, thật là... Cô chưa có phản ứng.
Anh tiếp tục đưa hai ngón tay vào, sờ soạng xung quanh.
"Anh... Đau."
Đinh Mạc Ca chầm chậm đưa cự vật vào.
Những lần trước anh đều làm nhanh, lần này thay đổi có chút khoái lạc, kí©h thí©ɧ hơn.
Thanh Thanh cắn răng chịu đựng, thân thể đau đớn dữ dội.
Đinh Mạc Ca hôn hít từ bụng dưới trùi lên trên, lúc bắt đầu gặp hai quả núi cao lưu luyến dừng lại.
Nụ hoa nở rộ kia phập phồng lên xuống bị anh lấy sức cắn.
Cô bị anh hôn đến điên đảo.
Anh lật người cô lại:"Yêu anh không?"
Tấm lưng cô dán lên người anh, những ngón tay thon thả vuốt ve đến cặp mông đẩy đà cưng chiều bóp hai cái làm cô rên lên sung sướиɠ. "Yêu anh."
Anh cười như không cười tiếp tục hành hạ cô.
"Sinh con cho anh đi."
ENDCó ngoại truyện nhé.