Mưa xuân không ngừng rơi mang theo khí lạnh thấu xương từng chút từng chút len lỏi vào trái tim Lận Tố Nguyệt.
Cô thậm chí còn không nhớ mình đã ra khỏi tập đoàn nhà họ Án bằng cách nào. Mưa làm ướt tóc dính trên cổ khiến lòng cô cũng lạnh buốt.
Sấm sét vang trời.
Lận Tố Nguyệt quay đầu nhìn lên tòa nhà cao chót vót, rõ ràng cách xa cả trăm mét, nhưng cô như có thể nhìn thấy rõ đôi mắt lạnh lùng của Án Thời Trì
Đột nhiên, điện thoại reo. Lận Tố Nguyệt nhìn cái tên “Lâm Xảo Xảo” đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cô nhận điện thoại, vừa nhận liền nghe đối phương hỏi: “Tố Nguyệt, đang làm gì đấy, ra ngoài chơi à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lận Tố Nguyệt không kìm được cảm xúc. Một tiếng nức nở nghẹn ngào thoát ra từ những ngón tay đang che miệng cô.
Đầu dây bên kia, Lâm Xảo Xảo nghe thấy liền lo lắng hỏi: “Tố Nguyệt, cậu sao thế? Giờ đang ở đâu?”
“Xảo Xảo.” Lận Tố Nguyệt dừng lại, cổ họng đau rát khiến cô khó lên tiếng, “Tớ đang ở trước tập đoàn Án thị.”
Cúp điện thoại, một lúc sau Lâm Xảo Xảo đã tới nơi. Cô ấy đỡ Lận Tố Nguyệt cả người ướt đẫm quay về.
Lận Tố Nguyệt từ nhỏ đã yếu ớt, vừa về đến nhà đã lên cơn sốt cao. Lâm Xảo Xảo đỡ Lận Tố Nguyệt mặt đang tái nhợt đặt lên giường, nhìn cô uống thuốc xong, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Cậu ngoan ngoãn ngủ đi, đừng nghĩ gì cả.” Nói xong, Lâm Xảo Xảo bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Căn phòng dần chìm vào bóng tối, chỉ có nơi đầu giường đang tỏa ra ánh sáng ấm áp của chiếc đèn ngủ. Lận Tố Nguyệt ngắm nhìn, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, dường như cô đang quay lại vụ đuối nước năm năm trước. Bên tai là tiếng nước cuồn cuộn, nước hồ lạnh băng xộc thẳng vào mũi cô, xung quanh mờ mịt, cô sắp ngạt thở rồi.
Lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên, trong lúc cô đang tuyệt vọng cho cô một tia sáng. "Nắm lấy tay tôi!"
Án Thời Trì đang giơ đôi tay có những khớp xương rõ ràng của mình ra, Lận Tố Nguyệt cố gắng nắm lấy.
Nhưng lúc này, một cơn sóng dữ dội ập đến…
Lận Tố Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, tỉnh lại từ trong mộng!
Án Thời Trì, người đàn ông đã cứu cô năm năm trước, bây giờ lại là người làm tổn thương cô nhiều nhất!
Nghĩ đến đây, Lận Tố Nguyệt chỉ cảm thấy đầu vừa nóng vừa đau. Lúc này, điện thoại di động bên cạnh rung lên.
Cô vừa nhấn nghe liền nghe được giọng nói của mẹ vang lên: “Tố Nguyệt, tối nay có một buổi tiệc, địa chỉ đã gửi vào điện thoại cho con rồi, mau đến đây đi.”
Lận Tố Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện mình bị bệnh điện thoại đã bị cúp rồi. Cuối cùng, cô vẫn chống đỡ cơ thể yếu ốm của mình, vội vã chạy đến.
Trong yến tiệc, ánh đèn xen kẽ, người đến người đi.
Đột nhiên, hiện trường ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh, Lận Tố Nguyệt và mẹ Lận nhìn theo ánh mắt của mọi người hướng về phía cửa lớn.
Án Thời Trì đang nắm tay Hứa Uyển Vận bước vào trong!
Ngay trước khi Lận Tố Nguyệt phản ứng lại và muốn trốn đi, mẹ Lận đã kéo cô đi về phía đó.
Dưới ánh mắt thúc giục của mẹ Lận, Lận Tố Nguyệt áp chế nỗi chua xót tràn ngập trong lòng, chào một tiếng: "Chú."
Án Thời Trì liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, vừa định nói chuyện, mẹ Lận đã lên tiếng trước: “Đứa nhỏ này, không nhìn thấy còn một người ở đây sao.”
Lận Tố Nguyệt dừng một chút, ánh mắt rơi trên người Hứa Uyển Vận: “Cô Hứa.”
Hứa Uyển Vận híp mắt cười nói: “Tôi với Án Thời Trì đã định ngày kết hôn rồi, cô cứ gọi thím là được rồi.”
Lận Tố Nguyệt trong lòng cảm thấy ngột ngạt, vô thức nhìn sang Án Thời Trì.
Khuôn mặt anh vẫn thờ ơ, như ngầm thừa nhận.
Lận Tố Nguyệt toàn thân cứng đờ, dù thế nào cô cũng không thể nói ra chữ kia, chỉ có thể lấy cớ rời đi.
“Xin lỗi, tôi phải vào nhà vệ sinh.” Nói xong, Lận Tố Nguyệt xoay người rời đi.
Phía sau, lời mẹ Lận thay cô nói tiếp truyền đến, Lận Tố Nguyệt chỉ cảm thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Trong hành lang bên ngoài yến tiệc. Lận Tố Nguyệt dựa vào tường, cảm thấy toàn thân nóng rực, cả người vô lực, thậm chí không thở nổi.
Vừa lúc đó, một tiếng bước chân quen thuộc truyền đến. Ngẩng đầu lên liền thấy Án Thời Trì cầm một cốc nước ấm: “Nếu đã bị ốm thì không nên đến đây.”
Hơi nóng trong cốc bốc lên vừa lúc chặn tầm nhìn của Lận Tố Nguyệt. Cô không đưa tay ra nhận, mà lại hỏi: "Chú, chú có biết cháu bắt đầu thích chú từ khi nào không?"
Án Thời Trì cau mày: “Không biết, và cũng không muốn biết.”
Giọng nói của anh lạnh lùng, hốc mắt Lận Tố Nguyệt cũng dần nóng lên, nhưng vẫn cố chấp nói ra đáp án: “Từ năm năm trước khi chú cứu cháu.”
“Chú, cháu đã yêu chú suốt năm năm rồi."
Án Thời Trì không nói gì. Khi hơi nóng tan đi, Lận Tố Nguyệt có thể thấy rõ sự thờ ơ trong mắt anh, trái tim run lên.
Một giây sau, giọng nói của Án Thời Trì vang lên: “Đó là ân tình, không phải là yêu.”