Chỉ bốn chữ ngắn ngủi liền khiến Lận Tố Nguyệt dừng lại trước mặt Hứa Uyển Vận, máu toàn thân cô đều đông cứng lại. Cho nên Án Thời Trì mới quay về nước, mới vội vã kết hôn như thế…
Lúc này, Lận Tố Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng như có một cái hố lớn, gió lạnh ập vào khiến cô không tự chủ được rùng mình.
Lận Tố Nguyệt lúc này cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể giả bộ không để ý nói: “Đây không phải là chuyện của tôi.”
Nói xong, cô xoay người rời đi. Giọng nói của Hứa Uyển Vận lại vang lên từ phía sau: "Cô Lận, Án Thời Trì vẫn chưa biết chuyện này, tôi định tạo bất ngờ cho anh ấy, xin cô hãy giữ bí mật giúp."
Lận Tố Nguyệt dừng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Cô chỉ cảm thấy như bị ai đó bắn vào tim, máu chảy đầm đìa.
Từ sau khi Án Thời Trì trở về, mỗi khi nghĩ đến cảnh gặp mặt, cô càng trở nên xấu hổ hơn.
Trở về nhà trong sự bàng hoàng, Lận Tố Nguyệt tự nhốt mình trong phòng ngủ. Trong nháy mắt khi cả người ngã trên giường mềm mại, móng tay cũng cắm chặt vào lòng bàn tay.
Căn phòng tối om, vô cùng yên tĩnh. Lận Tố Nguyệt yên lặng rất lâu, sau đó dưới ánh sáng mờ ảo của mặt trăng mở ngăn kéo ra. Trong đó tất cả là những bức ảnh của cô và Án Thời Trì từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành. Cô lật xem từng bức một, nhưng chợt nhận ra rằng ngay cả trong những bức ảnh, Án Thời Trì cũng chưa bao giờ cười với mình. Nỗi đắng cay khôn tả tràn ngập lòng cô, nước mắt dần làm nhòe đi tầm nhìn của cô.
Không thể chịu đựng được nữa, Lận Tố Nguyệt bước ra ban công. Gió từ bên ngoài thổi vào, thổi tung mái tóc đen dài của cô.
Lận Tố Nguyệt theo thói quen nhìn sang cánh cửa bên cạnh, chỉ thấy ánh sáng ấm áp trong phòng Án Thời Trì. Còn người đàn ông đó đang đứng trên ban công, tắm mình trong ánh sáng, cả người trông thật dịu dàng.
Hai năm Án Thời Trì không ở đây, hầu như ngày nào Lận Tố Nguyệt cũng đứng ngây ngốc ở đây, mong anh đứng trên ban công, đèn trong phòng bật sáng.
Nhưng bây giờ khi ngày này cuối cùng đã đến, vì sao trong lòng cô lại tràn ngập chua xót? Lận Tố Nguyệt vô cùng khó hiểu.
Giây tiếp theo, Án Thời Trì bỗng ngước mắt lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lận Tố Nguyệt.
Lận Tố Nguyệt sửng sốt, nhưng những lời của Hứa Uyển Vận đột nhiên hiện lên trong đầu cô, lời cô nói ra đã trở thành: "Chúc mừng."
Trong đêm tối, không thể nhìn rõ nét mặt của Án Thời Trì. Nhưng Lận Tố Nguyệt có thể nghe thấy rõ câu trả lời của anh: "Cảm ơn."
Nói xong, Án Thời Trì quay người bước vào phòng. Khoảnh khắc đèn trong phòng tắt đi, nước mắt của Lận Tố Nguyệt cũng rơi xuống.
Cả đêm không ngủ. Ngày hôm sau.
Khi Lận Tố Nguyệt tỉnh dậy và đi xuống dưới, cô thấy ông Án đang ngồi trên ghế sofa của nhà mình. Cô sững sờ, ông Án không bao giờ đợi gặp cha mẹ cô, sao ông có thể đích thân đến nhà mình?
“Tố Nguyệt tỉnh rồi? Mau xuống đây, ông đến thăm con nè!”
Tiếng của mẹ Lận vang lên, Lận Tố Nguyệt cũng tỉnh táo lại, bước nhanh về phía trước: “Ông Án, sao ông lại sang đây thế?”
“Tố Nguyệt, ông muốn nhờ con giúp một việc.”
Ông Án cười nói: “Chú của con vừa mới về nước, lại đang chuẩn bị cho hôn lễ nên có hơi bận, nó còn đang thiếu một trợ lý, chuyện này giao cho người khác ông không an tâm, con giúp ông nhé.”
Nghe thấy từ “chú” này, trái tim Lận Tố Nguyệt thắt lại, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối. “Ông ơi, con không thích hợp đâu…”
“Nói bậy! Con là thích hợp nhất! Chuyện này quyết định vậy đi, xe đang đợi con bên ngoài rồi.”
Ông Án xua tay, sau đó đứng dậy, nhìn về phía ba mẹ Lận: “Chuyện nhà họ Án tôi giao cho Tố Nguyệt, không liên quan gì đến hai người, đừng có ý đồ vớ vẩn!”
Hai người cười đồng ý.
Lận Tố Nguyệt nhìn tình hình chỉ đành miễn cưỡng bước lên xe, đến tập đoàn nhà họ Án.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng thay đổi, cô dựa vào lưng ghế, không có hứng thú ngắm nhìn cảnh vật.
Chút nữa phải đối mặt với Án Thời Trì như thế nào đây? Khi cô đang mải suy nghĩ, chiếc xe đã dừng lại trước tòa nhà của tập đoàn họ Án.
Trong thang máy, trái tim của Lận Tố Nguyệt kích động đập theo từng con số đang đi lên. Cho đến khi đứng trước cửa văn phòng giám đốc. Lận Tố Nguyệt do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn bước về phía trước.
Cô vừa giơ tay định gõ cửa thì đã nghe thấy giọng nói của Lận Diên từ văn phòng vọng ra. “Thời Trì, nếu cậu đã biết trong bữa tiệc ba ngày trước, Tố Nguyệt sẽ bị đánh thuốc mê lên giường của người khác, tại sao không ngăn cản?”