Ngay lập tức, cả căn phòng chìm trong yên lặng. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn vào tay Lận Tố Nguyệt.
Bạn tốt Lận Diên cười nhạo giống như xem một vở kịch: “Trốn? Thời Trì, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người dùng từ này để nói về cậu đó.”
Án Thời Trì lạnh lùng liếc nhìn anh ta, sau đó kéo tay Lận Tố Nguyệt ra, dẫn cô rời khỏi quán bar.
Gió đêm thổi qua hơi lạnh. Án Thời Trì buông tay: “Hai năm không gặp, còn biết học uống rượu rồi?”
“Hai năm không gặp, chú vẫn chỉ biết chạy trốn!” Lận Tố Nguyệt ngoan cố phản bác.
Đôi mắt Án Thời Trì sau gọng kính vàng ánh lên vẻ lạnh lẽo: “Lận Tố Nguyệt, bây giờ ngoan ngoãn quay về tôi sẽ coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra.”
Anh dùng giọng điệu dạy dỗ, như đang răn dạy tiểu bối vậy. Nhưng Lận Tố Nguyệt không muốn bị coi như tiểu bối của anh.
“Cái gì gọi là chưa có chuyện gì xảy ra?! Rõ ràng là anh đối xử tốt với em trước, là anh trao em hơi ấm, để em tới gần anh, để em yêu anh, dựa vào đâu mà cuối cùng tất cả lại như là lỗi của em?”
Lận Tố Nguyệt nắm lấy ống tay áo anh, cố nén nghẹn ở cổ họng: “Tại sao anh không thể tích em dù chỉ là một chút?”
Đôi mắt sâu thẳm của Án Thời Trì hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn. “Tôi đối xử tốt với cô là lỗi của tôi? Phật còn yêu thương cả thế gian cơ, lúc cô bái Phật cũng mong Phật chiếu cố mình cô sao?”
Ánh mắt anh càng thêm lạnh lùng, cụp mắt liếc nhìn Lận Tố Nguyệt nắm ống tay áo mình: “Cô không phải muốn hỏi tôi tại sao hai năm trước lại rời đi à?”
Vấn đề được nhắc lại lần nữa, Lận Tố Nguyệt phải mất một lúc để phản ứng.
Sau đó lại nghe Án Thời Trì mở miệng nói, ngữ khí tàn nhẫn: “Bởi vì không muốn bị cô làm phiền.”
“Giống như bây giờ vậy.”
Nghe những lời anh nói, cơ thể Lận Tố Nguyệt run lên. Những lời nói của Án Thời Trì như bóp nghẹt cổ họng cô, khiến cô không thở nổi. Tay đang nắm ống tay áo của anh yếu ớt buông xuống, Lận Tố Nguyệt tự giễu cười thầm nghĩ, đúng rồi, Án Thời Trì làm sao có thể chạy trốn được?
Hai năm này, người không dám nghe ba chữ “Án Thời Trì” là cô, kẻ hèn nhát muốn chạy trốn cũng là cô.
“Xin lỗi, cháu say rồi.”
Lận Tố Nguyệt chỉ có thể đổ lỗi cho sự việc đêm nay là do cô say rượu, thảm hại đến nỗi chỉ muốn chạy trốn.
Cô vừa đi được một bước, phía sau vang lên tiếng của Án Thời Trì: “Giả vờ say cũng không biết, cô tưởng có thể lừa được ai đây?”
Lận Tố Nguyệt bước tiếp, lời vạch trần của Án Thời Trì khiến cho cô xấu hổ vô cùng, toàn thân như muốn bốc khói. Cô không dám quay đầu, sợ sẽ phải nhìn thấy sự mỉa mai trong đôi mắt anh. Cô chỉ có thể tăng tốc, vội vàng trốn khỏi đây.
Án Thời Trì nhìn thấy bóng dáng hoảng loạn của cô, cảm thấy rất phiền muộn. Nhưng anh lại không thấy trong góc cách đó không xa có một bóng người cũng đang rời đi.
Cùng lúc đó, một giọng nam giễu cợt vang lên phía sau.
“Nói cái gì đó?” Lận Diên bước tới, đặt tay lên Án Thời Trì, tò mò hỏi.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi, tâm trí của Án Thời Trì lại hiện lên đôi mắt đỏ bừng của Lận Tố Nguyệt, anh càng cáu kỉnh hơn.
Anh hất bàn tay của Lận Diên ra: “Cậu rảnh lắm à? Sao quản nhiều thế!”
Lận Diên trong lòng oán thầm Án Thời Trì lúc nào tính khí cũng nóng nảy, nhưng anh ta cũng biết anh không muốn nói chuyện tiếp. “Được rồi, được rồi, vào trong uống rượu tiếp nào!”
Bên khác. Cho đến khi chắc chắn mình đã rời khỏi tầm mắt của Án Thời Trì, Lận Tố Nguyệt mới dần thả chậm bước chân.
Con đường phía trước đen kịt. Cảnh tượng vừa nãy lại xuất hiện trong đầu. Lận Tố Nguyệt hiểu rõ trong mắt của Án Thời Trì mọi hành động của cô đều chỉ là trò đùa nhỏ của trẻ con. Mũi cô cảm thấy chua xót, nước mắt lăn dài.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh: “Lận Tố Nguyệt.”
Lận Tố Nguyệt vừa quay đầu liền nhìn thấy người phụ nữ hôm trước rời đi cùng Án Thời Trì đang tiến về phía cô. Người phụ nữ mỉm cười quyến rũ, mặc một chiếc váy hai dây ngắn màu đỏ, mái tóc màu nâu dài gợn sóng xõa trước ngực.
Gió và bụi khiến Lận Tố Nguyệt cau mày.
Người phụ nữ đưa tay ra: "Nói ra thì, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Hứa Uyển Vận, là vị hôn thê của Án Thời Trì."
……Vị hôn thê? Đầu óc Lận Tố Nguyệt trống rỗng trong giây lát.
Hứa Uyển Vận thấy cô không có phản ứng thì rút tay về, mỉm cười nói: “Ngoài ra còn có một tin tốt muốn nói cho cô biết, tôi mang thai rồi.”