Gió tháng năm rõ ràng rất ấm áp, nhưng Lận Tố Nguyệt lại cảm thấy cả người lạnh buốt. Cô không nhớ mình đã nói lời tạm biệt với ông Án như thế nào, đi theo Án Thời Trì ra ngoài. Nhìn thấy sắp ra khỏi nhà họ Án rồi. Lận Tố Nguyệt nhìn về bóng hình người đàn ông mảnh khảnh phía trước, dừng bước nói: “Chú.”
Án Thời Trì dừng bước, quay đầu nhìn: “Sao thế?”
Lận Tố Nguyệt hít một hơi thật sâu: “Chú…thật sự sắp kết hôn rồi?”
“Giả đó.” Lời của Án Thời Trì đã khiến lòng Lận Tố Nguyệt như trút bỏ được gánh nặng, nhưng không đợi cô thở phào nhẹ nhõm lại nghe anh nói: “Có phải cô mong rằng tôi sẽ nói như thế không?”
Một trái tim vì lời nói của anh mà lay động không ngừng, cô cảm thấy bản thân giống như một món đồ chơi mặc anh đùa giỡn. Cô tức giận, nhưng càng cay đắng hơn chính là mối tình đơn phương này cuối cùng cũng kết thúc.
“Chú hiểu lầm rồi, cháu chỉ muốn hỏi hôn lễ diễn ra vào hôm nào, đến lúc ấy cháu có thể qua làm…phù dâu.”
Lận Tố Nguyệt cố nặn hai từ đó ra khỏi cổ họng vừa cố gắng nắm chặt tay để bản thân trông như không có gì xảy ra.
Trước đây, cô cũng từng mơ tưởng về đám cưới của mình và Án Thời Trì, hoành tráng, trang trọng và thiêng liêng…
Đáng tiếc rằng nó sẽ không trở thành sự thật. Được làm phù dâu, đứng chung sân khấu đám cưới cũng coi như một cái kết viên mãn đi. Lận Tố Nguyệt vừa nghĩ, trái tim lại đau giống như bị dao cứa. Nhưng Án Thời Trì đã phá vỡ ảo mộng cuối cùng của cô.
“Cô không cần đến đâu.” Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, trái tim của Lận Tố Nguyệt lại giống như đang rỉ máu: “Tại sao chứ?”
Án Thời Trì không trả lời nhưng sự cảnh giác trong mắt anh chính là câu trả lời. Anh sợ mình đi sẽ phá hỏng đám cưới của anh ư? Rốt cuộc trong trái tim anh em là loại người gì? Lận Tố Nguyệt mấp máy môi, một chữ “được” kia không thể nào nào ra được.
Sự im lặng lan rộng.
Án Thời Trì liếc nhìn đồng hồ: "Tôi còn có việc, cô nên về sớm đi.”
Nói xong, anh bước đến chiếc Maybach màu đen bên cạnh, mở cửa lên xe rồi phóng đi. Lận Tố Nguyệt theo bản năng đuổi theo hai bước, nhưng cô chỉ có thể sững sờ đứng đó nhìn bóng xe biến mất...
Ban đêm, bar Nguyệt Sắc.
Những ánh đèn nhiều màu sắc lộng lẫy, chói mắt người nhìn.
“Cái gì? Cậu nói Án Thời Trì quay về rồi?” Giọng nói của cô bạn thân Lâm Xảo Xảo vang lên, Lận Tố Nguyệt gật gật đầu.
“Anh ấy sắp kết hôn rồi.” Lận Tố Nguyệt cười tự giễu: “Thậm chí còn không muốn cho mình tham gia hôn lễ.”
Lâm Xảo Xảo nhìn thấy bộ dạng của Lận Tố Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng. Cô ấy có thể nhìn thấy tình cảm Lận Tố Nguyệt dành cho Án Thời Trì, cũng biết trong thời gian anh biến mất hai năm này, cô cố gắng sống qua ngày như thế nào. Vốn tưởng vẫn còn nhiều thời gian, một ngày nào đó Lận Tố Nguyệt sẽ buông bỏ. Không ngờ răng Án Thời Trì lại đột nhiên quay về, hiện tại còn sắp kết hôn!
Lâm Xảo Xảo không biết làm thế nào để khuyên cô, cũng nghĩ không thông: “Tố Nguyệt, rốt cuộc tại sao cậu lại thích anh ta vậy?”
Lận Tố Nguyệt hơi sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì đó. Nhưng rất nhanh, cô liền lắc đầu: “Mình cũng không biết nữa.”
Rồi sau đó cầm ly rượu lên một hơi uống cạn. Đúng lúc này, những tiếng ồn ào trong quán bar im bặt. Lận Tố Nguyệt không để ý nhưng lại nghe thấy Lâm Xảo Xảo hỏi: “Tố Nguyệt, đó không phải là chú của cậu sao?”
Cô sửng sốt một lúc, sau đó quay đầu lại nhìn, liền thấy bóng người chói mắt ở cửa quán bar. Án Thời Trì ôm người phụ nữ trong khách sạn ngày hôm đó, đi về phía quán bar. Có thể do ánh mắt của Lận Tố Nguyệt quá lộ liễu, Án Thời Trì cảm nhận được liền quay đầu nhìn. Nhìn thấy cô, Án Thời Trì chỉ để lại một cái liếc nhìn thờ ơ, sau đó ôm người phụ nữ trong lòng đi lên phòng riêng ở tầng hai. Ánh mắt đó cứ như thể hai người là hai người hoàn toàn xa lạ.
Ánh đèn trong quán bar chập chờn, men rượu bốc lên như muốn thiêu đốt cả người. Lận Tố Nguyệt không kìm được từng cơn đau đang ập đến, cô vẫy tay ra hiệu với Lâm Xảo Xảo: “Tớ vào nhà vệ sinh đây.”
Cô lảo đảo đứng dậy đi lên tầng 2. Lận Tố Nguyệt cuối cùng vẫn không đi vào nhà vệ sinh, mà thay vào đó, cô ngăn người phục vụ hỏi phòng bao của Án Thời Trì, sau đó đi tìm.
Hành lang vắng lặng. Lận Tố Nguyệt nhìn số phòng trên cửa, đẩy cửa phòng riêng ra: “Án Thời Trì.”
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn qua. Lận Tố Nguyệt bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của mọi người trong phòng, tiến lên phía trước Án Thời Trì, nắm lấy cổ áo anh: “Hai năm trước, tại sao chú lại chạy trốn?!”