Vì không để bản thân mình bị Phong Tử Lạc tàn phá, Bạch Thất Thất cần phải kiên quyết nhẫn tâm một chút, cắn lấy một nhánh cây viết bốn chữ lên trên mặt đất: “Thương khỏi thì đi.”
Nàng cho rằng, mặc kệ Phong Tử Lạc có sợ nàng hay không, thì cũng phải hiểu được lệnh đuổi khách này, sẽ không thể da mặt dày mà tiếp tục ở lại, huống chi nếu biết nàng là yêu quái, có lẽ sẽ còn vừa tè ra quần vừa bỏ chạy.
Lại nói, Phong Tử Lạc đang hết sức vui vẻ ăn trái cây mà nàng mang về, chợt nhìn thấy mấy chữ trên mặt đất, lập tức ngẩn ngơ.
Tốt lắm, nàng rất hài lòng với phản ứng này, ngay cả cái đuôi cũng nhếch lên thật cao.
“Tiểu Bạch, ngươi……”
Nàng đắc ý nhướng mày.
“Không ngờ ngươi lại tài cao Bắt Đẩu như thế, được được được, đợi sau khi vết thương của ta khỏi hẳn, chúng ta sẽ cùng nhau lên đường!”
Lần này đến phiên nàng ngẩn ra.
“Chờ sau khi ta thi xong quay trở lại quê nhà, thì sẽ dẫn ngươi về gặp cha mẹ ta, bọn họ nhất định cũng sẽ rất vui lòng nuôi dưỡng ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ mặt ngươi không lo, dù sao đi nữa ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của ta…”
Những lời nói tiếp theo sau đó của Phong Tử Lạc, Bạch Thất Thất chỉ nghe được có một câu duy nhất, chính là Phong Tử Lạc muốn dẫn theo nàng vào trong kinh thành, khiến hổ khu nàng chấn động, chỉ hận không thể dùng răng nanh xé nát ý nghĩ này của hắn, sau đó nhai nhai mấy cái rồi nuốt luôn vào bụng, đi vào kinh thì mười hai đường lôi kiếp giáng xuống chẳng phải sẽ khiến cho toàn thành nát như tương hay sao?!
Vì để bóp chết ý tưởng này của Phong Tử Lạc một cách triệt để, Bạch Thất Thất liền rít lên một tiếng tê tâm liệt phế đối với hắn, mong muốn có thể làm hắn sợ hãi giống như lúc mới gặp mình.
Quả thực, sau khi nàng im tiếng một hồi lâu, Phong Tử Lạc cũng vẫn chưa mở miệng được.
Có nhìn thấy không, đây rõ ràng chính là ví dụ của việc rượu mời không uống lại uống rượu phạt đấy!
Thấy đã có hiệu quả nhất định, Bạch Thất Thất cũng trở nên hòa hoãn hơn, cảm thấy vừa rồi mình đối xử với Phong Tử Lạc có chút hung dữ, vừa định giơ móng ra trấn an hắn, thì đã nghe Phong Tử Lạc nói: “Tiểu Bạch, miệng ngươi hơi thối, nên đi đánh răng.”
Bạch Thất Thất: “……”
Vết thương ở chân của Phong Tử Lạc cuối cùng cũng đã tốt hơn, hắn chống lên nhánh cây mà nàng lượm được, tập đi từng bước theo sau mông nàng.
Các động vật trong núi thấy Bạch Thất Thất chẳng những không ăn thịt Phong Tử Lạc, mà còn dọn phân lau nướ© ŧıểυ nuôi dưỡng hắn, thì hoàn toàn khinh thường nàng, có đôi khi còn kết bè kết đội đi ngang trước mặt Bạch Thất Thất, muốn nàng phải dừng chân lại nhường đường.
Phong Tử Lạc có chút cảm khái: “Tiểu Bạch, ngươi sống thật là uất ức.”
Lão nương không thèm so đo với ngươi, Bạch Thất Thất im lặng nhủ thầm trong lòng.
“Nhưng mà ngươi yên tâm, sau khi ngươi về nhà với ta, thì có thể thành lập uy danh lại một lần nữa, thôn chúng ta có rất nhiều heo gà, bọn chúng rất sợ con người, ngươi nhất định có thể trở thành thủ lĩnh của bọn chúng.”
Bạch Thất Thất cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, lại thấy bốn bề trống trải, liền phóng người nhảy lên, nhảy qua bụi cỏ chạy đi mất, chỉ để lại một mình Phong Tử Lạc vẫn đứng yên ở đó.
Nàng muốn cho hắn biết, nàng đối với hắn không phải là nói gì nghe nấy, càng sẽ không theo hắn vào kinh thành rồi về quê, hắn cần phải tự lực cánh sinh, cũng có thể lên kinh đi thi, còn nàng thì an tâm chờ đợi kiếp số của mình đến.
Trở lại trong động, Bạch Thất Thất đã cảm thấy bên tai thanh tĩnh hơn nhiều, chợt thoáng nhìn chỗ ngày thường Phong Tử Lạc nằm có chút hỗn độn, đi vào xem lại, mới phát hiện không biết từ khi nào, Phong Tử Lạc đã dùng nhánh cây viết rất nhiều chữ trên mặt đất.
Ôi cái tên này, dám đem địa bàn của nàng ra làm chỗ để luyện chữ hay sao?!
Đôi mắt hổ màu kim sắc của nàng đảo qua mấy chữ trên mặt đất, bỗng dưng ngẩn ngơ, đầu hổ kề đến càng gần, lúc này mới thấy rõ những gì mà Phong Tử Lạc viết.
“Tiểu Bạch miệng hôi, phải khuyên nó đánh răng mỗi ngày…”
“Lông tóc Tiểu Bạch quá trắng, dinh dưỡng không đủ, không thể chỉ ăn chay …”
“Phân Tiểu Bạch quá thối, phải mua cho nó cái yếm…”
Bạch Thất Thất càng cúi xuống xem, răng càng nghiến trèo trẹo, trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn tú của Phong Tử Lạc, sau khi buồn bực xấu hổ xong, liền bắt đầu mềm lòng, chung quy cũng là giao tình “cùng ngủ trong một sơn động, cùng tắm một cái hồ uyên ương”, nàng thở dài, lại chạy ra khỏi sơn động, quay trở lại tìm Phong Tử Lạc.
Nghĩ đến Phong Tử Lạc có khả năng bị các động vật khác ngoạm đi, móng vuốt nàng càng thêm ra sức chạy vội chạy vàng, rất sợ thiệt hại năm trăm năm tu vi, chờ khi nhìn thấy Phong Tử Lạc ngây ngốc tại chỗ vẫn còn chưa di chuyển đi đâu, trong lòng mới có thể nhẹ nhàng buông lỏng, lại thấy Phong Tử Lạc vẻ mặt quan tâm nói: “Đã ổn hơn chưa?”
Bạch Thất Thất có chút khó hiểu.
Phong Tử Lạc nói: “Vừa nãy ngươi hết sức sốt ruột phóng qua bụi cỏ mà đi, có phải tiêu chảy rồi không?”
Bạch Thất Thất: “……