Chương 1: Chúng Ta Chia Tay

- Trịnh Mạt à, em thực sự muốn chia tay anh thật sao? Hay là chúng ta công khai với ba mẹ của anh sau đó bọn họ sẽ không để cho em cưới em trai của anh...

Người đàn ông với dáng người cao cao gương mặt điển trai khôi ngô nhưng giờ đây đang nhìn người con gái mình yêu đầy chật vật đau khổ, nhưng lời của anh như lại càng khiến cho người con gái đó cảm thấy bản thân mình thật tệ hại vừa áy náy vô cùng.

Trịnh Mạt với ánh mắt đau lòng nhìn anh ấy:

- Là em đã không thể thực hiện được lời hứa của chúng ta trước đây, anh muốn hận hay trách em cũng được em chịu hết... nhưng mà bác gái là người có ơn dưỡng dục với em nên người vậy cho nên em không thể làm được gì cho bác ấy ngoài đồng ý kết hôn với em trai của anh....

Sau câu nói ấy thực sự đã chạm đến điểm cực cùng đau khổ của Bạc Khuynh Thành, anh ấy khô cạn nước mắt càng ghét bản thân mình vì quá vô dụng không thể giữ được người mình yêu thương, mà Trịnh Mạt nhìn anh ấy như vậy rất giận bản thân vừa bất lực không thể diễn tả được.

Hai người yêu nhau cũng gần hai năm nhưng bọn yêu nhau rất trong sáng chỉ có thể nắm tay ôm hôn cũng đơn thuần, hai người họ lén lút yêu nhau chưa đến lúc công khai với hai ông bà Bạc nào ngờ Bạc Khuynh Thành nhận được một tin chấn động nên mới đến tận phòng tìm Trịnh Mạt nói chuyện, mà lại nghe những từ mà cô thốt ra khiến trái tim anh đau quặn thắt.

Hốc mắt anh ấy dần dần đỏ hoe, nhưng cái nhìn dịu dàng ấy vẫn dành cho cô:

- Nói như vậy em sẽ cưới Phong Dực...

Trịnh Mạt cố né tránh ánh mắt dịu dàng của anh mà cũng không trả lời đành phải chọn cách im lặng, điều này khiến cho anh ấy bất ngờ cười khẩy Bạc Khuynh Thành không nói cũng không rằng lập tức đẩy cô xuống giường nhanh chóng đè lên người cô cúi xuống hôn lên môi nhưng bị cô né tránh thành hôn trúng má, lần này Trịnh Mạt thực sự sợ hãi và cũng kinh ngạc bởi vì anh ấy đã là không còn giống anh ấy ban nãy, ánh mắt chứa đựng tức giận kèm theo sự du͙© vọиɠ nên cô mới cảm thấy sợ hãi.

Cô không ngừng phản khang và vùng vẫy nhưng sức yếu ớt của cô làm sao có thể bằng sức mạnh của anh ấy, Trịnh Mạt bất ngờ dùng hết sức lực tát vào gương mặt đẹp trai của anh khiến cho anh ấy lập tức tỉnh ngộ ngay, biết bản thân mình quá kích động nên mới định làm chuyện đó giờ anh rất hận hành động này của mình, Bạc Khuynh Thành định muốn giải thích thì cô đã đẩy anh ra rồi đau đớn mà nói.

- Xin anh..đừng biến thành một kẻ xấu trước mặt em, em không muốn nhìn thấy anh với bộ dạng lúc nãy...như em đã nói, anh muốn hận hay ghét em em cũng sẽ chịu hết kể từ giờ chúng ta cứ xem như chưa từng quen biết

Dứt lời Trịnh Mạt bỏ đi để lại Bạc Khuynh Thành thẩn thờ ở đó, cô ấy tuyệt tình đến mức đó hay sao? Nói xem như chưa từng quen biết là dễ dàng hay sao, cô ấy có thực sự yêu anh không vậy?

...



Đám cưới cũng được diễn ra rất long trọng khách mời toàn là người có địa vị cao quý đến tham gia buổi lễ, Trịnh Mạt trong lòng không hề vui một chút nào khi cưới không phải là người mình yêu nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra mỉm cười vui vẻ để không cho Bạc gia mất mặt, Bạc Phong Dực cũng vậy hắn luôn giữ khuôn mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc như bị liệt cơ mặt vậy.

- Và bây giờ cô dâu chú rể có thể trao nhẫn cho nhau

Bạc Phong Dực miễn cưỡng đeo nhẫn vào tay cô cả Trịnh Mạt cũng vậy, được chứng kiến người mình yêu đến sâu đậm đang đeo nhẫn cho người khác mà Bạc Khuynh Thành đau đến tận tâm can anh không muốn nhìn thấy cảnh đấy nữa vội vàng rời khỏi buổi lễ, sau khi vắng người anh ấy mới không thể đứng vững được nữa ngay cả thở thôi cũng thấy khó khăn.

Bỗng bất ngờ phía sau lưng anh nghe được tiếng giày cao gót càng tiến lại gần anh, sau đó một bàn tay trắng mịn đặt lên vai anh.

- Cô ta không đáng để cho anh đau buồn, tại sao anh lại vì một người không ra gì như cô ta mà phải thống khổ như vậy, chấp nhận em đi em sẽ không làm cho anh đau lòng...

- Đủ rồi đó Dương Cầm, tôi không yêu cô cũng đã kêu cô hãy từ bỏ ý định đó rồi kia mà

- Người cố chấp như em sao phải từ bỏ dễ dàng như vậy, một khi không có được anh thì em sẽ không bao giờ từ bỏ đâu, anh thừa biết em đã yêu anh suốt mấy năm trời sao anh không thể thử quay đầu nhìn em một lần...

Bạc Khuynh Thành không quan tâm lạnh lùng bỏ đi để lại cô gái Dương Cầm đó hậm hực dẫm chân xuống đất không khuất phục, cô ấy nghiến răng nói với lòng.

“ Em sẽ theo đuổi anh cho đến khi nào anh khuất phục dưới tay em mới thôi, Khuynh Thành anh hãy đó”

...

Sau khi buổi lễ kết thúc cả Bạc Phong Dực và Trịnh Mạt lập tức đi đến nhà riêng của hai người do Bạc phu nhân chuẩn bị coi như đây là quà cưới cho vợ chồng hai người, hắn vào phòng ngủ trước dang chuẩn bị thay đồ thì cô đi vào hắn khựng lại cũng không quay người nhìn cô một cái ngay cả liếc mắt cũng không, hắn đanh giọng.

- Người như cô,...đúng kiểu tôi không ưa lắm...nên cô không quay về phòng khác mà ở, cấm vào đây!