Chương 70: Hình tượng thuần khiết không tì vết

Chương 70: Hình tượng thuần khiết không tì vết

Cô thở dài một hơi mở đèn đầu giường lên, theo bản năng nhìn thoáng qua gối đầu trống rỗng bên cạnh.

Suốt một buổi tối trong đầu cô vẫn luôn đứt quãng mơ thấy chuyện trước đây.

Cuối cùng là một tiếng súng của Long Đình Dạ dọa cô tỉnh dậy, ra một thân mồ hôi.

Cô cũng không biết mình đây là đang xảy ra chuyện gì, rõ ràng mấy ngày nay giấc ngủ vẫn luôn rất tốt, chính là từ buổi tối ngày đầu tiên Long Đình Dạ rời đi cô lại ngủ không được.

Vẫn luôn bị ác mộng quấn quanh, không được an bình.

Mà khi anh ở bên cạnh cô, trước nay cô đều không mơ thấy những hình ảnh đó.

Chỉ cảm thấy, bên cạnh thiếu hơi thở thành thục bá đạo trên người người đàn ông kia, trong lòng bỗng nhiên vắng vẻ.

Hình như cô có chút ỷ lại vào Long Đình Dạ.

Hai ngày sau.

Buổi chiều.

Buổi khai mạc long trọng giải thưởng bài hát vàng.

Trên đường đến buổi khai mạc.

Thời Duy Hạ đã trang điểm tinh xảo, mặc váy dài sao trời màu xanh lam, ngồi ở trong xe.

Bên tai là tiếng phát thanh rầm rộ giải thưởng bài hát vàng năm nay.

"Lần này đội hình trao giải có thể nói là vô cùng long trọng, ngoại trừ một số ca sĩ có nhân khí gần đây ra, còn có không ít ca sĩ danh tiếng, ngay cả Tô Vũ Trạch khiêm tốn như vậy cũng tới tham gia."

"Hôm nay sẽ bắt đầu bỏ phiếu, không biết ba tháng sau vị nào có thể giành được giải nữ ca sĩ được yêu thích nhất đây. Trước mắt xem ra mạnh mẽ nhất, phải kể tới Sở Mộng Nhân gần đây nhân khí vẫn luôn cao, cùng Tôn Nhu Nhu gần đây một bài liền nổi, còn có nữ ca sỹ Thời Duy Hạ hai ngày trước bởi vì cứu Tô Vũ Trạch, lập tức bạo hồng. Không ngoài dự liệu mà nói, giải thưởng người mới hẳn là sẽ rơi vào một trong ba vị này."

Người chủ trì mới vừa nói xong tình hình trúng giải của các nữ ca sĩ nhân khí, người đại diện ở một bên lại nhịn không được phun tào một câu.

"Sở Mộng Nhân kia tính là cái gì, bất quá là một ca sỹ có giọng hát ra vẻ bi tình, chỉ biết bán thảm mà thôi, bất luận giọng hát hay là kỹ thuật biểu diễn căn bản đều kém cô, thật không biết loại người này làm sao lại nổi được. Còn có Tôn Nhu Nhu kia, ngoại trừ làm nũng còn làm được cái gì, ca hát tôi nghe đều thấy ghê tởm!"

Nghe chị Triệu nói xong, Thời Duy Hạ lại cười một tiếng: "Cô ta không đơn giản như ngoài mặt nhìn thấy."

Sở Mộng Nhân nhân khí cao, không chỉ là bởi vì cô ta cố ý bày ra thân thế bi thảm, mà còn có một bộ giả vờ ngây thơ nhu nhược đáng thương.

Nhớ trước đây, cô chính là bị bộ dáng kia của cô ta lừa gạt, còn xem cô ta là chị em tốt tri kỷ.

Nhưng sau lại, cũng chính là lễ khai mạc ở đời trước, cô bị Sở Mộng Nhân làm hại thân bại danh liệt, không có cơ hội xoay người.

Nghĩ đến đây Thời Duy Hạ hít sâu một hơi.

Người phụ nữ kia ác độc, ghê tởm đến cực điểm. Lần này cô phải làm cô ta tự nhận lấy hậu quả xấu!

Không bao lâu sau xe tới cửa vào thảm đỏ.

Cửa sổ xe hạ xuống, Thời Duy Hạ từ cửa sổ xe hướng ra ngoài xem. Phía trước một vị ca sĩ vừa mới lên thảm đỏ, một thân váy liền áo màu trắng, vô cùng phù hợp với hình tượng thuần khiết không tì vết của cô ta.

Mà người này, đúng là Sở Mộng Nhân.

Thấy Thời Duy Hạ cũng tới rồi, Sở Mộng Nhân vừa mới lên thảm đỏ dừng bước chân, lại đi trở về, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười đơn thuần nói với Thời Duy Hạ.

"Duy Hạ, thật là khéo, tôi một mình bước trên thảm đỏ còn có chút khẩn trương, chúng ta cùng nhau đi thôi."

Nghe đối phương vô cùng thân thiết nói như vậy, Thời Duy Hạ lại có một loại xúc động muốn phun trào, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng lộ ra tươi cười.

"Được a!"