Sau lưng còn có tiếng Tô Mộc hét lên tê tâm liệt phế: “Dương Dương…”
“Ngươi không xứng ở trong thân thể Lộc Dương của ta. Nhìn chính linh hồn của ngươi xem, linh hồn ngươi xấu xí không chịu nổi, ngay cả thần lực của Lộc Dương cũng không lấy được. Ngươi chỉ là đồ phế vật, thật lãng phí khi để nó trong tay ngươi!” Ngay khi đầu óc tôi đang choáng váng thì đột nhiên có âm thanh xuất hiện bên cạnh tai tôi.
Tôi cả kinh trong lòng, lúc này mới phát hiện tôi còn chưa chết, chẳng qua hồn phách bị Chung Quỳ kéo ra khỏi thân thể. Tô Mộc ở bên đã gần tan vỡ, âm khí xung quanh anh ấy đang xoay tròn càng lúc càng nhanh, đến khi nhanh hết sức có thể Tô Mộc đột nhiên giống như lò xo từ dưới đất bay ra ngoài, bắn về phía sau tôi và Chung Quỳ!
“Tô Mộc! Đừng tới đây!” Tôi căng thẳng trong lòng, hét lên.
Nhưng tôi nói đã muộn, Tô Mộc xen lẫn trong âm khí xông về phía chúng tôi. Lúc này tôi mới thấy rõ tại sao Tô Mộc đột nhiên có thể thoát ra được vùng đất khống chế, hai chân anh ấy vẫn bị kẹt trong đất bị Tô Mộc tự chặt đứt!
Nước mắt tôi không kìm nén được nữa, òa một tiếng khóc lên.
Cùng lúc đó, yêu khí bị nén lại trong cơ thể kia giống như mãnh thú xổng chuồng, luồng yêu khí xanh đen điên cuồng lao ra khỏi cơ thể bay về bốn phía xunh quanh.
Ầm! Ầm! Ầm!... Số lớn yêu khí bị nén lại bất chợt phun ra nổ lớn thành tràng kinh thiên động địa.
Trong nháy mắt cây cối nhà cửa xung quanh nông trường bị đánh bát chỉ còn một mảng nám đen, những người làm khi trước bị Chung Quỳ định trụ cũng không thấy bóng dáng, có lẽ đã bị yêu khí nổ lớn biến thành cát bụi.
Tôi đã mù quáng gϊếŧ nhiều người như vậy, nếu ai dám đả thương Tô Mộc thì người đó chính là kẻ địch của tôi!
Tôi đưa mắt quét một vòng quanh đám phế tích, hôn trường được bố trí tuyệt đẹp tỉ mỉ cũng biến thành một mảnh nám đen.
Trái tim tôi rỉ máu, sự tuyệt vọng tràn ngập toàn thân tôi. Nếu như Chung Quỳ nhất định phải ép tôi cùng Tô Mộc tách ra thì coi như tôi có mất mạng sống này cũng phải kéo hắn chôn theo tôi!
“Lộc Dương, em đã quay lại?” Trong đám phế tích bay đến một âm thanh lộ rõ vẻ vui mừng, một bóng người trắng như tuyết xuất hiện trước mặt tôi, ánh mắt kinh ngạc vui mừng nhìn tôi.
Là Chung Quỳ.
Hắn không nghĩ tới tôi đột nhiên bộc phát ra thần lực mãnh liệt như vậy nên cho rằng Lộc Dương kiếp trước đã thức tỉnh.
“Quỳ ca ca!” Tôi nghiêng đầu nhìn về phía hắn, cong miệng cười với hắn đầy rạng rỡ.