Hình vẽ một người đàn ông thời nhà Thanh, đầu để đuôi sam, hẳn là chỉ một người đàn ông Trung Quốc. Người đàn ông Trung Quốc sau khi chết hồn phách chia làm hai phần, một phần cường tráng và một phần nhỏ yếu, cả người đầy khói mù màu đen giống như được mọc ra từ mặt đất.
Bên cạnh phần hồn phách nhỏ yếu màu đen kia ghi rõ số 3, hẳn là ghi chú phần hồn phách này chỉ có 3 gram, nhưng ở chỗ đó lại có phần ghi ghi chép chép rồi được gạch chân bằng mực màu đỏ.
Các hình vẽ phía sau như một câu chuyện, hồn phách đen kia thấy hồn phách cường tráng liền phát sinh biến hóa, bắt đầu đại khai sát giới, trở nên đặc biệt kinh khủng.
Vẽ đến nơi này liền hết, phía sau hẳn vẫn còn những những tờ sau đó đã bị người khác xé.
Tôi khép sách lại, nhìn mục sư Black lúc này đã tỉnh táo một chút, liền hỏi: “Ý của ông là, Tô Mộc chính là hồn phách đen trong bức tranh này? Hồn phách của anh ấy bị chia làm hai cho nên hồn phách không hoàn chỉnh?”
“Phải, phải!” Mục sư Black chăm chú nhìn tôi rồi gật đầu.
“Cho nên ông mới nói hồn phách anh ấy chỉ có 3 gram? Nhưng trong bức tranh này 3 gram kia bị gạch đi, đây là tại sao?” Tôi hỏi.
“Hắn là Thượng Đế, không, hắn là thần, là thần phương Đông như ngài, nhưng hắn là thần xấu xa.” Mục sư Black kích động nói.
Tôi nhất thời bối rối, hỏi mục sư Black: “Ông không lầm chứ? Ông nói Tô Mộc là thần? Còn là hồn phách không hoàn chỉnh của một thần xấu xa?”
“Không sai!” Mục sư Black lại gật đầu một cái.
“Không thể nào, nếu Tô Mộc là hồn phách không hoàn chỉnh thì anh ấy không thể nào tu luyện được thành lệ quỷ, huống chi anh ấy không hề thích gϊếŧ chóc. Từ khi tôi biết anh ấy chưa từng thấy anh ấy gϊếŧ lung tung dù chỉ một người, thậm chí còn đã cứu người khác.” Tôi nhất thời không bình tĩnh, tức giận nói.
Tôi không cho phép người khác nói Tô Mộc như vậy, vừa rồi dáng vẻ mục sư Black cầu xin tôi mang Tô Mộc đi giống như cầu tôi mang tai họa đi vậy.
Còn có, ông ta dựa vào cái gì mà chỉ xem mấy bức hình này đã khẳng định Tô Mộc là thần xấu xa, ông ta có chứng cứ gì?