“Ông Hai…” Tô Đoàn đầy do dự, chần chừ nói.
“Rốt cuộc anh ấy thế nào, cậu nói mau đi!”
“Lúc ấy Lâm Yến Nhi muốn chạy trốn, mọi người cũng đã rất mệt vì khống chế cô ta, sau đó ông Hai đuổi theo, đến bây giờ cũng chưa quay về.” Tô Đoàn nói.
Vừa nói cậu ta vừa đưa mắt nhìn vào chỗ ngực của tôi.
Lúc này tôi mới ý thức được, trước ngực tôi đeo viên ngọc bội Tô Mộc cho tôi, Tô Đoàn từng nói đó là bảo bối của Tô Mộc, khi còn sống anh ấy đã tự dùng máu tươi của mình để nuôi nên cùng với bản thân Tô Mộc có liên lạc cực lớn.
Nó ở trên người tôi giống như lá phù bảo vệ vậy, ánh sáng luôn luôn tản ra nhàn nhạt mà ấm áp. Lúc này mặc dù cổ tôi cứng ngắc không thể cúi xuống nhìn ngọc bội nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh sáng ấm áp của nó đã biến mất không còn, trở nên lạnh như băng.
Lòng tôi cũng lập tức lạnh như băng theo, thật giống như khí lực toàn thân cũng bị rút sạch vậy. Tôi thẫn thờ ngồi trên giường bệnh, thậm chí chạm vào cổ cũng không phản ứng.
Mọi người thấy tôi như vậy đều yên lặng trang nghiêm, không ai dám lên tiếng, chỉ còn Đường Dũng mặt đầy đau lòng tiến lại gần, thấp giọng an ủi tôi gì đó, đỡ tôi dựa vào giường bệnh ở một tư thế thoải mái hơn.
Lòng tôi như tro tàn, lẳng lặng nhìn miệng Đường Dũng đóng đóng mở mở nhưng không nghe vào tai anh ta đang nói gì, mà Tô Đoàn cũng nói mấy câu với tôi, thấy tôi không phản ứng gì, không còn cách nào khác hơn là dặn dò Dường Dũng mấy câu rồi đi ra ngoài.
Bác sĩ cùng y tá nhìn tôi bằng ánh mắt đồng cảm, cho là tôi bị kí©h thí©ɧ tinh thần quá lớn cho nên mới nói mê sảng, giúp tôi lần nữa xem xét lại cổ, sau đó cắm lại ống truyền dịch, lắc đầu một cái rồi cũng đi ra ngoài.
***
Nằm một lần đã là nửa tháng, trong khoảng thời gian này mỗi ngày tôi đều giống như người chết nằm trên giường, ngay cả cơm cũng không ăn, hoàn toàn dựa vào dinh dưỡng được đưa qua đường truyền để duy trì mạng sống. Lúc trước Đường Dũng còn mỗi ngày tới kéo tay khuyên tôi, sau đó thấy tôi không phản ứng gì liền không nói gì cả, chỉ lẳng lặng chăm sóc tôi.
Cho đén một ngày, anh ta nhận được một cuộc điện thoại.
Dường như có chuyện trọng yếu gì đó, vừa cúp điện thoại anh ta liền hấp tấp đi ra ngoài chỉ để lại Trịnh Lâm cùng Diệu Diệu ở bên bảo vệ tôi. Những ngày qua bọn họ cũng có thói quen yên lặng, hai đứa cúi thấp đầu không nói lời nào.
Ngay lúc này phía ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng va chạm nhỏ, chỉ là tiếng lộc cộc nho nhỏ. Tiếng động kia rất dồn dập, giống như có ý đồ gõ vào cửa nhưng tiết tấu lại lộn xộn không giống như là người gõ.
Tôi không khỏi chú ý đến, muốn nghiêng đầu qua nhìn nhưng cổ nửa tháng đã không cử động, hơi cử động một cái liền tê dại.
Tôi còn chưa quay người qua được, Diệu Diệu cùng Trịnh Lâm đã tiến tới cửa sổ xem xét. Nhìn một cái, Diệu Diệu liền kinh hô: “Con khỉ!”
“Kỳ lạ, trong bệnh viện này ở đâu ra con khỉ nhỉ? Trên người nó lại mang chút linh khí, không biết có phải chỉ là linh hầu không?” Trịnh Lâm kỳ lạ nói.
Linh hầu?
Nghe đến đây đột nhiên trong lòng tôi hiện lên một cái tên, Lục Nhĩ!
Từ lần trước bị thương ở âm núi nó vẫn ở lại Tô gia nghỉ ngơi, bây giờ sao đột nhiên lại tới đây?
Nó cũng là linh hầu được Tô Mộc nuôi, cũng tâm ý tương thông với Tô Mộc, bây giờ đột nhiên tới tìm tôi chẳng lẽ là nó có đầu mối của Tô Mộc?!
Tôi nhanh chóng đi dép vào, vịn tường đi ra bên ngoài.
Lúc này đã qua nửa tháng tĩnh dưỡng, cổ tôi đã không còn gì đáng ngại, sau một lúc thích ứng, hai chân tôi cũng đã theo được sự điều khiển của tôi.
Trịnh Lâm so với tôi còn nhanh hơn, thấy tôi rốt cuộc cũng chịu xuống giường, mặt đầy kinh ngạc vui mừng gọi tôi một tiếng, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Tôi thật vất vả mới đi tới công viên đã thấy Trịnh Lâm đang dồn Lục Nhĩ vào góc tường, để nó không có chỗ trốn.
“Trịnh Lâm, không sao, buông nó đi!” Tôi nói.
Lúc này cả người tôi cũng khẽ run, không ngăn được sự kích động, hơn nửa tháng nay hoàn toàn không có tin tức của Tô Mộc, tất cả những đồ có liên lạc với Tô Mộc đều bị cắt đứt, ngay cả người Tô gia cũng hoài nghi liệu có phải Tô Mộc đã bị hồn phi phách tán, chỉ còn tôi vẫn kiên định cho rằng anh vẫn còn.
Chẳng qua là bây giờ không có cách nào đế tìm tôi.
Bây giờ Lục Nhĩ là sinh vật duy nhất có liên lạc với Tô Mộc, có thể tìm được Tô Mộc hay không hoàn toàn trông cậy vào nó.
Tôi mười phần khẩn trương, thận trọng tới gần Lục Nhĩ, rất lo khiến nó sợ hãi chạy mất, ngồi xổm người xuống nhỏ giọng hỏi: “Lục Nhĩ, mày đến tìm tao có phải là có tin tức của Tô Mộc không?”
Con mắt tròn vo của Lục Nhĩ nhìn tôi, sự lo lắng trong tôi dâng lên tận cổ họng, sợ nó nghe không hiểu tôi đang nói gì, hoặc nó cho tôi một câu trả lời phủ định.
Thật may!
Nó nhìn chằm chằm vào tôi, đầu nhỏ gật một cái.
Nước mắt tôi trào ra, cực kỳ kích động, ôm chặt nó vào lòng, vội vàng nói: “Đưa tao đi!”
Lục Nhĩ gật đầu một cái, kêu hai tiếc khẹc khẹc, sau đó cánh tay nhỏ giơ lên chỉ chỉ về một hướng.
Tôi nhấc chân liền đi.
Nhưng tôi đi chưa được hai bước Diệu Diệu liền níu lại, do dự nói: “Chị, hay chị chờ anh em trở lại đi, anh ấy trước khi đi có nói…”
“Chờ không kịp, lỡ khi anh ta quay lại Tô Mộc không thấy đâu nữa.” Tôi cắt đứt lời nói của nó, không kịp suy nghĩ về ưu tư của Diệu Diệu, ôm Lục Nhĩ đi về hướng nó chỉ.
Trịnh Lâm thấy tôi phải đi cũng luống cuống gọi tôi một tiếng chủ nhân, dường như cũng có ý bảo tôi đợi Đường Dũng tới, chẳng qua lúc này tâm ý của tôi đã quyết, nó thấy không có biện pháp nào đành cùng Diệu Diệu đi cùng tôi.
Dưới sự chỉ huy của Lục Nhĩ, tôi một đường đi về phía trước, đi chừng hơn bốn giờ mới dừng ở một con phố.
Là một con phố buôn bán đồ cổ.
Tôi có chút hoài nghi, Tô Mộc mất tích nhất định là bị Lâm Yến Nhi khống chế, nếu như anh ấy thật sự vẫn còn không phải sẽ là ở trong một sơn động vắng vẻ sao?
Chạy tới phố đồ cổ làm gì?
Tôi nhìn Lục Nhĩ hoài nghi, mặt nó vẫn đặc biệt kiên định, ngón tay út chỉ thẳng tắp vào bên trong phố đồ cổ.
Tôi đành tiếp tục đi theo hướng Lục Nhĩ chỉ. (Quảng cáo: Đọc nhanh và đầy đủ hơn tại gacsach.com)
Nơi này là khu vực mới khai phá của Giang Minh, không náo nhiệt như trung tâm Giang Minh nhưng đây là con phố giao dịch đồ cổ lớn nhất ở đây.
Lúc này trên con đường tôi đứng có không ít sạp hàng ở vỉa hè, bai bên đường cũng có
rất nhiều
cửa hàng bán đồ cổ.
Tôi ôm Lục Nhĩ đi vào trong phố liền có một đám hàng rong bán đồ cổ vây lại giới thiệu đồ của bọn họ. Đồng thời, sự tồn tại của Lục Nhĩ cũng hấp dẫn không ít người lạ phấn khích vây quanh, rối rít tán dương dáng dấp Lục Nhĩ đẹp.
Tôi cuống cuồng tìm Tô Mộc, trên đường mặc kệ không để ý những người vây quanh chúng tôi, chỉ tập trung đi vào trong.
Nhưng Lục Nhĩ sau khi đến nơi đây, bị nhiều người vây quanh như vậy lại không để ý tới tôi, thật sự giống như nó đã quên mục đích của tôi đến đây, đôi mắt láo liên của nó chỉ để ý tới những món đồ cổ bày trên mặt đất.
Tôi không khỏi nổi giận, Lục Nhĩ không để ý tới tôi, tôi cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể tự mình chú ý tìm bóng người Tô Mộc.
Tôi nhắm hai mắt lại, cố gắng ngưng thần tĩnh khí cảm thụ ở đan điền tìm kiếm tung tích cá âm nhỏ. Nhưng hôm nay dường như rất xui, hoặc có lẽ là do tôi nghỉ ngơi nửa tháng không liên lạc gì với cá âm nhỏ, hoặc có lẽ là do bây giờ trong lòng tôi không yên, liên
tục
tìm kiếm hai vòng cũng không cảm nhận được sự tồn tại của cá âm nhỏ.
Không cảm ứng được cá âm nhỏ, năng lực cảm nhận với âm khí của tôi cũng hạ xuống rất nhiều, quanh người sạch sẽ cũng không có âm khí.
Tôi càng cuống, quyết định không tìm dựa vào âm khí nữa mà trực tiếp đi vào từng cửa tiệm tìm tòi.
Liên tiếp qua ba cửa tiệm cũng không có thu hoạch gì, lúc tìm kiếm cửa tiệm thứ tư, không biết vì sao trong lòng tôi bỗng thấy sợ hãi, giống như cảm ứng được gì đó. Tôi có dự cảm Tô Mộc ở trong cửa tiệm này.
Tôi đi nhanh vào, mới vừa bước vào cửa tiệm thì có một nhân viên nam đầy nhiệt tình tới nghênh đón, nói: “Người đẹp, muốn chọn thứ gì, trong cửa tiệm chúng tôi đồ đày đủ hết, là nơi có nhiều bảo bối thượng hạng nhất nơi này, ngài tới đây chọn đồ thật là có mắt biết nhìn, đảm bảo có thể khiến ngài hài lòng khi về.”
Vừa nói hắn đã lặng yên nháy mắt với một nhân viên khác bên trong tiệm.
Nhân viên bên trong tiệm lập tức hiểu ý, từ trong tủ kính lấy ra một cái khay, bên trên bày la liệt đồ trang sức ngọc khí.
“Người đẹp, nhìn cô là thấy có khí chất đặc biệt, thật tinh mắt, phỉ thúy là xứng với cô nhất. Hơn nữa tôi cũng thấy trên cổ cô đang đeo một ngọc bội phỉ thúy, có lẽ là năm đầu tiên, nếu cô thích đồ cổ thì tiệm chúng tôi cũng có, đều là đào được từ lòng đất lên. Nếu cô thật sự muốn thì tôi sẽ bảo bọn họ đem đồ ra cho cô xem cẩn thận.”
Gã nhân viên kia có tài ăn nói rất tốt, chỉ nhìn ngọc bội trên cổ tôi một cái liền bắt đầu chú trọng giới thiệu phỉ thúy.
Tôi không có hứng thú đối với những thứ này, hơn nữa tôi đang nôn nóng muốn tìm Tô Mộc liền định nói hai ba câu đuổi nhân viên này đi.
Nhưng khi tôi vừa há miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện tiếng của thuồng luồng tiên: “Nhìn bộ tranh kia, không giống những tranh khác a.”
“Thuồng luồng tiên? Ngươi tỉnh rồi?” Tôi sửng sốt một chúp, thuồng luồng tiên yên lặng quá lâu khiến tôi thậm chí quên mất sự tồn tại của nó.
Nó lười biếng ngáp một cái, thật giống như vừa mới tỉnh ngủ vậy, giọng vẫn còn mang chút ngái ngủ: “Cô không phát hiện bức tranh kia rất đẹp sao? Phía trên còn có một cổ quỷ khí rất nồng đậm, chắc chắn bên trong ẩn giấu chỉ quỷ, nha đầu này, đem quỷ bên trong lấy ra, ta đây ngủ lâu như vậy bây giờ có chút đói.” Giao Tiên nói.
Trong lòng tôi mừng rỡ, tranh kia lại ẩn giấu quỷ, có phải là Tô Mộc nương thân ở bên trong không?
Tôi không kìm nén được sự vui mừng ở trong lòng đi về phía bức tranh treo trên tường, nhưng vừa đi chưa được hai bước thì gã nhân viên kia gọi tôi lại, nói: “Ai u người đẹp, ánh mắt cô thật tốt quá, nhưng bức tranh kia là chi bảo của cửa hàng chúng tôi, giá tiền cũng không thấp…”
Ý nói chính là không muốn cho tôi tới gần.
Tôi trực tiếp rút thẻ ngân hàng ra, hỏi gã: “Bao nhiêu tiền, bức tranh kia tôi muốn.”
Gã nhân viên cảm nhận được hào khí của tôi cũng không tỏ vẻ mừng rỡ quá mức mà chỉ cười nhạo một tiếng, giống như kết luận tôi không mua nổi vậy, nhàn nhạt nói: “Năm triệu.” (17 tỉ VND)
Tôi sững sờ, không nghĩ giá cả bức tranh này thật sự vượt quá khả năng của tôi.