Nhưng mà đã nhìn thấy nó ở đâu, tại sao không nhớ ra được?
Kể từ sau khi não bị thương, những ký ức trong quá khứ dường như đã hoàn toàn bị khoá lại rồi, đầu óc anh ta trở nên trống rỗng, tất cả những người xung quanh và ấn tượng về tất cả mọi thứ đều xa lạ.
Nhưng Hoa Hiền Phương dường như không giống như vậy.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã có một cảm giác vô cùng quen thuộc, như thể đã từng quen biết cô vậy.
Bóng dáng của cô, tiếng sáo của cô, chiếc vòng tay của cô đều quá quen thuộc như vậy.
“Hiền Phương, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau chưa?”
Cô run rẩy dữ dội.
Họ đã từng gặp nhau chưa?
Không, bọn họ chưa bao giờ gặp nhau trước đây.
Người ở bên cô là Thời Thạch, không phải anh ta.
Anh ta chỉ là một người trông rất giống Thời Thạch.
“Chúng ta chưa từng gặp mặt. Tôi trước giờ chưa từng đến thành phố Long Minh hay thành phố Dương Giang. Tôi chỉ quen biết một người có khuôn mặt giống với anh.”
“Cô chắc là có bức ảnh của anh ta, đúng không?” Anh ta nhướng mày.
“Có, nhưng mà ở trong nhà của tôi.” Cô thấp giọng nói.
Khi đến thành phố Long Minh, mẹ cô đã bảo cô đem ảnh của Thời Thạch ở trong điện thoại di động lưu vào máy tính, không được giữ bên trong kẻo bị người nhà họ Lục nhìn thấy và gây ra những hiểu lầm không đáng có.
“Thật đáng tiếc, tôi rất muốn xem thử anh ấy có thực sự rất giống tôi không.” Tần Nhân Thiên nói.
“Nếu như anh ấy vẫn còn sống, không chừng các anh có thể kiểm tra DNA xem có phải là anh em ruột không.” Giọng cô rất nhẹ nhàng, như một cơn gió thoảng qua, có chút vui đùa.
Tần Nhân Thiên nhíu mày cười: “Xem ra tôi nên hỏi bố mẹ xem tôi có phải là có một người anh em sinh đôi không.”
“Hai người không thể nào là anh em sinh đôi, anh ấy nhỏ hơn anh một tuổi.” Cô thì thầm nói, ánh mắt tràn đầy vẻ u buồn.
Vốn dĩ cô còn có chút mộng tưởng vớ vẩn, nghĩ rằng sẽ có hiện tượng siêu nhiên như hoán đổi linh hồn, nhưng sau khi Hứa Nhã Phượng giải thích, mộng tưởng của cô đã bị phá hủy hoàn toàn.
Tần Nhân Thiên dùng chân vén đám cỏ bên cạnh: “tôi có thể hỏi một chút được không, anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Cô nghẹn ngào một lúc rồi mới lên tiếng: “Đó là một vụ tai nạn xe hơi. Một gã tài xế say rượu chết tiệt đã tông vào xe máy của anh ấy, cả người và xe đều rơi xuống biển.”
“Người say rượu lái xe thật đáng chết!” Tần Nhân Thiên tức giận nói.
Cách đó không xa, Lục Kiều Sam và bà Lục đi tới.
Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, Lục Kiều Sam trong đáy mắt lóe lên một tia tức giận: “Mẹ, mẹ đã thấy chưa, không phải là con vô cớ gây chuyện. Hoa Hiền Phương lại quyến rũ Nhân Thiên rồi.”
“Được rồi, chỉ là nói chuyện mà thôi, đừng quá đa nghi, đàn ông ghét nhất phụ nữ ghen tuông vô cớ.” Bà Lục giả vời liếc cô ta.
Cô ta hừ một tiếng, đi về phía Tần Nhân Thiên.
Cô ấy càu nhàu và chạy về phía Tần Nhân Thiên.
“Nhân Thiên, tại sao anh lại nói chuyện với cô ta? Không phải em đã bảo anh tránh xa cô ta rồi sao?”
Tần Nhân Thiên nhíu lại không tự nhiên: “Chúng tôi đứng ở khoảng cách hai mét mà nói chuyện, cô cảm thấy còn chưa đủ xa sao? Tôi nhìn thấy Hiền Phương đang vẽ tranh, liền đi tới chào hỏi, nói chuyện phiếm mấy câu. Cô ấy bảo tôi đứng xa một chút, để tránh dẫn đến việc bị cô hiểu lầm. Lục Kiều Sam, tôi hiện tại càng ngày càng do dự không biết có nên kết hôn với cô không. Trong nhà có một người phụ nữ đa nghi như cô, sẽ không được yên ổn, đúng không?
Lục Kiều Sam mặt đỏ như máu gan lợn, suýt chút nữa máu chảy ra ngoài: “Tại sao lần nào anh cũng bảo vệ cô ta mà cãi nhau với em?”
Tần Nhân Thiên hừ lạnh một tiếng: “Tôi không bảo vệ cô ấy. Tôi đang bảo vệ thanh danh của mình. Cô nghi ngờ cô ấy thì cũng chính là đang nghi ngờ tôi.”
Nhìn thấy tình thế này, bà Lục vội vàng đi ra giải vây: “Được rồi, đều là người một nhà, hoà khí sinh tài.”
Bà ta đưa mắt nhìn về phía Hoa Hiền Phương, cũng chuyển chủ đề: “Hiền Phương, vừa rồi cô đang nói gì với Nhân Thiên, về chuyện vẽ tranh sao?”
“Chúng ta đang nói về việc lái xe khi say rượu.” Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng đáp.
Bà Lục khẽ giật mình: “lái xe khi say rượu? Đang yên đang lành sao lại nói chuyện say rượu lái xe?”
“Một người bạn của Hiền Phương đã qua đời vì một anh chàng thế hệ thứ hai giàu có say rượu lái xe, vì vậy chúng cháu đã nói về chuyện này.” Tần Nhân Thiên nhẹ nhàng nói.
“Ồ, chủ đề khá nghiêm trọng.” Đôi mắt bà Lục lóe lên một vẻ khó tả.
“Đúng vậy, say rượu lái xe hại người hại mình, cho nên khi lái xe nhất định không được uống rượu.” Tần Nhân Thiên nhún vai.
Lục Kiều Sam giống như bị đâm mạnh, một bắp thịt trên mặt đột nhiên co thắt.
Tại sao Hoa Hiền Phương lại đột nhiên nói đến chủ đề này.
Cô ta muốn làm cái gì?
Cô ta hung hăng nuốt nước bọt, thản nhiên nói: “Say rượu lái xe thì sao? Nếu đυ.ng phải người thì nhiều nhất cũng chỉ cần bồi thường một ít tiền. Dù sao những người đó đều ham tiền, cố ý đυ.ng đồ gốm sứ để bắt bí chứ gì?”
Sự tức giận của Hoa Hiền Phương tuôn ra giống như núi lửa phun trào: “Lục Kiều Sam, sao chị có thể nói ra dễ dàng như vậy, đó là một mạng người. Chị cho rằng có tiền thì tuyệt lắm sao? Dù có nhiều tiền cũng không thể mua được mạng sống.”
Người cô yêu thương nhất bị đυ.ng xe mà chết.
Em trai đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.
Tên khốn nạn đó còn gậy chuyện bỏ trốn, nếu như ông trời có mắt, để cô bắt được anh ta thì cô nhất định sẽ tự tay gϊếŧ anh ta, thậm chí có thể phải ngồi tù cũng chả sao cả.
Khóe miệng của Lục Kiều Sam gần như nhếch lên đến đáy tai: “Hoa Hiền Phương, cô lôi mấy thứ này ra làm gì, muốn làm cái gì, mục đích của cô là gì? ”
“Không có mục đích gì cả, tôi chỉ cảm thấy người uống rượu lái xe đều đáng chết, sau khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục!” Mỗi lời nói của Hoa Hiền Phương đều tràn đầy hận ý.
“Câm miệng cho tôi!” Lục Kiều Sam thẹn quá hoá giận, cổ họng hét lên một tiếng, cô ta giơ tay muốn tát.
Một bàn tay to nắm lấy tay cô ta ở giữa không trung: “Lục Kiều Sam, quản tay của chị thật tốt!”
Năm ngón tay của anh hơi siết lại, Lục Kiều Sam đau đớn hét lên: “Lục Kiến Nghi, em muốn gϊếŧ chị sao?”
“Hình phạt nhỏ cảnh cáo lớn!” Đôi mắt của Lục Kiến Nghi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tay mới nới lỏng một chút, buông cô ta ra.
Khi bà Lục nhìn thấy con gái mình thất thế, bà nhanh chóng xoa dịu bầu không khí: “Kiều Sam có chút triệu chứng lo sợ trước hôn nhân, tâm trạng không ổn định lắm.”
“Tôi thấy cô ấy là đang chột dạ. Chắc cô ấy đã từng uống say rồi lái xe, nếu không sẽ không kích động như vậy.” Tần Nhân Thiên chế nhạo một tiếng, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lùng sắc bén.
Hoa Hiền Phương cũng cảm thấy như vậy, cảm xúc của Lục Kiều Sam đã phản bội cô ta rồi.
Lục Kiều Sam cũng ý thức được mình mất kiểm soát, nhanh chóng nói: “Em làm sao có thể uống rượu lái xe? Em chưa bao giờ uống rượu rồi lái xe.”
“Tốt nhất là không, nếu như cô đã làm chuyện xấu xa như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ kết hôn với cô.” Tần Nhân Thiên hơi híp mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo chưa từng có.
Lục Kiều Sam rũ mắt xuống, lông mi dài và dày che đi đôi mắt lấp lánh, sợ rằng chúng sẽ lộ ra bí mật và bị Tần Nhân Thiên hiểu lầm.
Bà Lục nắm lấy tay cô ta, lo sợ cô ta lại nói sai: “Kiều Sam, Nhân Thiên, đi với mẹ qua đó đi, đừng làm náo loạn nữa.”
Sau khi bọn họ rời đi, Lục Kiến Nghi túm lấy tay Hoa Hiền Phương: “Gốc rễ của phiền phức, cùng tôi trở về phòng.”
“Tôi muốn thu dọn bảng vẽ đã.” Hoa Hiền Phương hất tay anh ra, chạy về phía bảng vẽ.
Chính vào lúc này, điện thoại di động của cô đổ chuông, cô đã bị sốc khi nhìn thấy ID người gọi.
Đó là Hoa Mộng Lan!