Nguyện vọng của cô ấy
Hi vọng cái người con trai tồi tệ hèn hạ kia cách xa cô một chút, có được không?
Lười phải nghĩ đến nhiều chuyện, Cố Phi Yến cảm thấy đói rồi, lấy hộp cơm ngồi xuống sofa, một bên cô xem tivi còn một bên là thưởng thức đồ ăn, tâm trạng cũng rất tốt.
Ăn uống no nê xong, cũng đã là 7 giờ tối.
Cố Phi Yên tay ôm máy tính, tập trung tinh thần vào thông bảo tuyển dụng để gửi sơ yếu lí lịch, chuông cửa reo lên
Không phải là người đó chứ, thật sự đến đây ư?
Thấp thỏm đi đến chỗ cửa, ngó đôi mắt mèo ra ngoài cửa nhìn và thở phảo nhẹ nhõm nói một câu.
“Thật tốt là không phải.”
Nghĩ cũng phải,người đó làm sao có thể đến đây tìm cô được, phải biết là, cô chỉ là chọc tức Cố Minh Châu mà thôi.
Cố Phi Yên cảm thấy mình thật là điên rồ.
“Bất ngờ chưa?” Cửa mở Sở Điềm Điềm trong tay xách đầy đồ ăn vặt đến, trên khuôn mặt tròn là nụ cười xinh đẹp ngọt ngào:” Tiểu Yên, tôi và Tô Tố đến đây thăm cậu.”
Bạch Tố Tố đứng đằng sau lưng Của Sở Điềm Điềm, vẫy tay chào Cố Phi Yên:” Tiểu Yênlâu rồi không gặp cậu.”
Trên gương mặt thanh của cô có chút lo lắng, vẫn e thẹn xấu hổ như hồi còn bé.
“ Đúng là lâu lắm rồi mới gặp, nhanh vào nhà đi.”Cố Phi Yên vội vã mở lòng mình, vui sướиɠ không ngừng. “Không cần phải đổi giày đâu, tôi ở đây không có nhiều dép đi trong nhà, nên các cậu cứ tuỳ ý mà đi vào,vậy thì thật ngại quá, đợi một lát giúp tôi kéo xuống đất rồi hãng đi.”
Lúc còn nhỏ, ba người họ rất rất là thân nhau, chỉ là từ khi cô rời khỏi nhà họ Thẩm, và không có liên lạc gì với họ cả.lúc trước đã gặp được Sở Điềm Điềm rồi, bây giờ lại gặp được cả Bạch Tố Tố nữa, Cố Phi Yên thật sự rất là vui.
“Cậu thật là khách khí quá, cũng là ý tốt để mở lời.” Sở Điềm Điềm nhìn Cố Phi Yên,tuỳ tiện ngồi lên sofa, như chủ nhân gọi Cố Phi Yên:” nhanh đến đây, tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt, có cả đồ nướng cậu thích nhất nữa, là nhà đó trong con ngõ hẻm Hồ Đồng của chúng ta.”
“Thật ư....?” Cố Phi Yên mắt sáng long lanh, “đồ nướng của nhà đó, lâu lắm rồi tôi không được ăn nó.”
“Ai kêu cậu không về cơ, đáng đời!”
“Điềm Điềm, cậu là tốt nhất, đừng mắng too, có được không?”
“Hix, nhìn biểu cảm của cậu kìa.”
Cố Phi Yên Và Sở Điềm Điềm đang trêu đùa nhau, bỗng nhiên phát hiện hình như đã bỏ rơi Bạch Tố Tố rồi, vội vàng mở lời:”Tố Tố, cậu ngày trước không cũng rất thích ăn đồ nướng ở ngõ Hồ Đồng đúng không? Ăn nhanh lên, không thì sẽ bị tôi và Điềm Điềm cướp hết bây giờ.”
“Các cậu ăn đi, tôi đang giảm cân!” Bạch Tố Tố xua xua tay, từ chối.
“Vậy cậu ăn khoai tây cắt này đi? Tôi nhớ, ngày trước cậu rất thích ăn cái này, còn rất thích vị chanh nữa đúng không?”
Hai lần, Bạch Tố Tố đều từ chối. Không khí có chút ngại ngùng.
“Bạch Tố Tố, cậu cũng hơi quá đáng rồi, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, cậu cuối cùng là không cho ai sự thể diện vậy?”nhìn thấy Cố Phi Yến 2 lần đều mặt đỏ mông lạnh. Sở Điềm Điềm nổi giận đùng đùng gào thét.
Cô đưa Bạch Tố Tố qua đây, là muốn để cho tâm trạng không tốt của Cố Phi Yên có thể vui trở lại, chứ không phải là để cô thấy ngột ngạt.
“Các cậu đều thon thả, còn tôi thì rất béo.”Bạch Tố Tố cắn môi, giọng nói đáng thương:” tôi không phải là cố ý không giữ thể diện.”
“Chuyện nhỏ, đừng làm ồn nữa.” Cố Phi Yên nháy Mắt nhìn Sở Điềm Điềm, đứng dậy ra mở tủ lạnh lấy ô mai ngâm đá,đem ra 3 lọ: “ Tố Tố, cậu muốn giảm cân, không bằng uống một chút ô mai ngâm này đi. Mùa hè uống rất giải khát, cũng không thể béo được.”
“Cảm ơn cậu.” Bạch Tố Tố nhận lấy và uống một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn.
Rõ ràng là cô ấy cũng không có hứng thú gì với ô mai ngân cả.
Cố Phi Yên cũng mặc kệ, Sở Điềm Điềm lạnh lùng, nhìn Bạch Tố Tố cũng không hài lòng.
Không khí này, từ lúc bắt đầu đã không vui vẻ rồi.
Bạch Tố Tố Hình như có vẻ rất vô cảm. Đôi
Mắt sáng long lanh nhìn về hướng hộp cơm sang trọng.Bạch Tố Tố thích thú hỏi:” Tiểu Yên, cậu bây giờ có phải rất có tiền đúng không? Coi như là Cậu bị đuổi khỏi nhà họ Cố, bố mẹ cậu không đưa thiếu sinh hoạt phí cho cậu đúng không? Hộp cơm hoàng gia sang trọng kia đều có thể ăn được, thật là lợi hại!”