Chương 14

Nghĩ cũng không nghĩ được, Sở Nghiễn nói:” không quan tâm cô ấy đã trải qua chuyện gì, anh đều có thể chấp nhận được cô ấy.”

Anh không sợ cô ấy đã không còn sự trong trắng trinh tiết, anh chỉ cần cô ấy thôi.

Cơ thể của người con gái có sạch sẽ hay không rất quan trọng. Nhưng quan trong hơn vẫn là tấm lòng. Đối với Cố Phi Yến trong đôi mắt bướng bỉnh kia, anh càng không có cách nào kìm chế được chỉ muốn bảo vệ cô ấy thật tốt.

“Như vậy a.......” tâm trạng của Sở Điềm Điềm có chút phức tạp

Một bên là vì muốn Cố Phi Yến được vUi, một bên cũng là vì Sở Nghiễn...... không đáng.......

“Anh, Tiểu Yên rời đi bao nhiêu năm nay, cô ấy chưa từng liên lạc với chúng ta, cô ấy cơ bản là không biết được anh thích cô ấy,vẫn luôn đợi cô ấy! Bây giờ cô ấy quay về rồi, cũng không giống là có tình cảm với anh, anh thật sự muốn như vậy sao? Mẹ nói rồi, muốn anh sớm cho bà được bế cháu,nhưng anh luôn muốn kéo dài chuyện này, đến bao giờ anh mới suy nghĩ thấu đáo được đây.”

“Chuyện của anh, tự bản thân trong tim đã có đáp án.”

“ anh lẽ nào không muốn hỏi rõ trước,Tiểu Yên mấy năm nay đã phải trải qua những gì?” Dừng lại một lúc, Sở Điềm Điềm nói:”ví dụ, cô ấy tại sao bị người đàn ông đó ức hϊếp, điều này, anh thật sự không có ý kiến gì ư?”

Nói ra xong, Sở Điềm Điềm có chút hối hận

Chỉ muốn là một người đàn ông thì rất để ý những chuyện như vậy?

Cô ấy nói, anh có thể không có ý nghĩ xấu về cô ấy, liệu có thể sẽ không khinh thường cô ấy?

Cô cảm thấy không nên nói những lời này ra. Nhưng không nói ra lại thấy có lỗi với với anh trai mình.

là người anh trai duy nhất của mình,cô luôn hy vọng anh ấy có được tất cả mọi thứ tốt nhất.

Sẽ có một người con gái tốt đến và yêu anh ấy.

Mà Tiểu Yên......

Bên trong cánh cửa, Cố Phi Yên đi đến chỗ cửa, vô tình nghe được Sở Điềm Điềm nói những lời như vậy, bước từng bước suy nghĩ, rồi quay về ngồi xuống ghế soà. Cô không định buồn đâu, cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Điềm Điềm. Chỉ là, nói là không để ý thì cũng không phải.

Có thể, quyết định của cô là không nên quay lại về đây.

Sở Nghiễn tay cầm điếu thuốc, hướng mắt nhìn Sở Điềm Điềm, “ đối với em mà nói,Tiểu Yên rời đi 8 năm rồi cuộc sống sau này của cô ấy em không rõ, chỉ là em không có thông tin gì về cô ấy, nhưng anh thì có. Đối với anh mà nói cô ấy chưa từng rời đi.”

Mấy năm nay, anh đều tìm kiếm tin tức về cô ấy, luôn luôn theo dõi cô ấy

Biết rằng cô ấy không muốn xuất hiện bất cứ thứ gì từ trước. Anh cũng chỉ biết quan tâm cô ấy từ phía sau và không xuất hiện trước mặt cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy tự mình xuất hiện trước mặt anh, anh làm sao có thể từ bỏ cơ hội được ở bên cạnh cô ấy?

Anh không thể!

“ anh.”

“ cuộc đời này của anh, chỉ có thể đau khổ vì muốn bảo vệ người con gái ấy, Điềm Điềm, anh hi vọng em sẽ không ngăn cản anh, hơn nữa,Tiểu Yên cũng là bạn của em, em không muốn nhìn thấy cô ấy được hạnh phúc ư?”

“Em muốn, đương nhiên là muốn rồi.” Sở Điềm Điềm trong tim như đang có sự đấu tranh vậy, nhẹ nhàng nói: “ thôi được rồi, em mới không quản nổi được anh rồi! Anh muốn được ở bên cạnh Tiểu Yên, vậy thì phải cố gắng lên, đừng để sau này em đã nhận cô ấy là chị dâu rồi mà anh lại không thể đuổi theo cô ấy! Hừmmmm!

“ anh có thể”

Gõ vào đầu Sở Điềm Điềm mấy cái, Sở Nghiễn hôm nay mới lộ ra với vẻ mặt vui tươi.

.....

Sở Nghiễn bước vào phòng bếp nấu ăn, Sở Điềm Điềm bước đến bên cạnh Cố Phi Yên, mờ mờ nhìn thấy trên cổ áo của Cố Phi Yên có vết đỏ. Cô dò hỏi:” Tiểu Yên, cậu không phải có chuyện gì đấy chứ?tôi nhìn thấy trên người cậu, hình như, hình như là có vết gì đó?”

Cố Phi Yên nhịn cười, cố gắng không để lộ

Cô thật sự không thể ghét nổi Sở Điềm Điềm

Sở Điềm Điềm hướng đến luôn là 1 cái ruột.nói là không thể ngăn cản được. Hỏi rất khéo léo và dễ tiếp nhận. Yêu cũng được mà ghét cũng được, Cô rất vô tư trong sáng.

“Ừmm.” Trong tim đã có sự quyết đoán. Cố Phi Yên có cảm giác không nói chuyện này ra không được, cô có chút đau đầu:” tôi luôn không nói với cậu, chuyện mấy năm qua của tôi. Cậu muốn biết không?”

“ có tôi muốn, tôi muốn.” Sở Điềm Điềm gật gật đầu.

Có bát quái nghe là cô thích nhất rồi.

“ năm đó, tôi nhớ chúng ta 15 tuổi, đang học lớp 10. Rồi một ngày tôi từ trường đi ra, bỗng dưng có người nói là bố mẹ của tôi, nói muốn đưa tôi đi...... họ đưa cho nhà họ Thẩm 1 tờ ngân phiếu, Thẩm Gia Ba không thể đưa tôi đi,....... sau đó, hôm nay tôi bị đuổi khỏi nhà họ Cố...... “ Cố Phi Yên kể qua loa chuyện của mấy năm nay

Thời gian 8 năm, cô dùng không đến nửa tiếng là nói xong rồi.

Cố Phi Yến cảm thấy bản thân có chút xúc động.

Hoá ra, 8 năm nay cô phải chịu đựng sự đau khổ như vậy. Cho dù chỉ là câu chuyện chưa đầy nửa tiếng.

Thật là...... ( tiếng khóc thút thít)

Sở Điềm Điềm không quan tâm lắm đến chuyện Cố Phi Yên ở nhà họ Cố, là vì Sở Nghiễn, Cô quan tâm nhất đến chuyện Tiểu Yên nằm trên cơ thể của Chiến Mặc Thần.

Cô trợn tròn đôi mắt, sốt ruột hỏi:”Tiểu Yên, ý của cậu là, cậu bị chị gái cậu giăng bẫy làm hại cậu, cho nên cậu với Chiến Mặc Thần mới phát sinh ra mối quan hệ đó? Nhưng..... nhưng bây giờ cậu định làm như thế nào? Cậu có phải rất hận Chiến Mặc Thần? Cho dù cậu yêu anh ta 8 năm, anh ta đối với cậu....... sau này, nếu như có người theo đuổi cậu, cậu có thể tiếp nhận người đó không?”

Hận Chiến Mặc Thần?

Thực ra, tôi không định hận, cũng không muốn yêu

Cố Phi Yến đang chuẩn bị nói, khoé mắt bỗng dưng nhìn thấy một bóng dáng đứng ở cửa phòng bếp,dường như cũng đang đợi cô trả lời.

“Đương nhiên là không hận rồi, thích anh ta 8 năm trời làm sao có thể nói quên được. Chỉ là, tôi không muốn có bất cứ liên quan gì đến anh ấy thôi, cũng không muốn nói về chuyện tình cảm. Có thể cả đời này tôi không thể thích người khác được nữa.”

Tim Sở Nghiễn như có một cú sốc lớn, chút nữa không cầm nổi bát mì trên tay.

Anh biết Cố Phi Yến đã phát hiện ra anh, mà những lời này, là nói để cho anh nghe thấy.