Chương 11

Nỗ lực nửa ngày mà vẫn không xong.

Cô ngồi xổm xuống đất, mưa rơi xối xả. Cố Phi Yên với biểu cảm ngớ ngẩn.

Muốn khóc, nhưng khóc không được.

Muốn giả vờ vui vẻ để cười, càng không cười được.

Cô đang suy nghĩ, sao mình lại có thể đáng thương như thế này?

Bị người khác ức hϊếp cũng không nói, ông trời cũng không

tác thành, cô bị đổ tội là ai? Cô nghĩ đến, cảm thấy oan ức, đôi mắt chuyển sang đỏ, nhưng vẫn không khóc được.

Maybach màu đen với âm điệu thấp trong đêm muộn trên đường không có xe đi qua.

Ngồi ghế đằng sau, người đàn ông nghiệm nghị kia vô ý nhìn sang bên đường thấy bóng dáng người con gái mỏng manh yếu đuối,giơ tay gõ vào cửa xe, bình tĩnh nói:” dừng xe”

“Chiến Thiếu “có cái gì vậy ạ”

Chiến Mạc Thần nhăn chán càu mày không nói gì.

Anh kéo cửa xe xuống.

Mưa lớn ào ạt từ bên ngoài cửa sổ kéo vào, bị ướt hết, người con trai mái tóc ngắn tinh thần háo hức,Chiến Mạc Thần tĩnh lặng với đôi mắt tức giận đạt đến cực điểm nhìn người con gái đứng bên đường, nhìn thấy cô ấy đang lau nước trên mặt, ngăn cách khá xa nhưng dường như anh có thể thấy được đôi mắt đỏ hoe của cô ấy.

Cô ấy khóc ư?

Thật kỳ lạ, trong tìm Chiến Mạc Thần lúc đó tự dưng có chút buồn.

Hơn nữa là buồn phiền.

Giống như đang chứng minh thứ gì đó, giọng anh càng lạnh lùng hơn:” không có gì, đi thôi.”

Khônh chọn Một đứa con gái không thủ đoạn mà thôi, anh còn không thể để ở trong tim.

“ đúng”. Người lái xe không hiểu nên cũng không dám hỏi nhiều.

Trong xe, bầu không khí có chút nặng nề.

Đi được vài phút, Chiến Mặc Thận day day vào đường giữa

chán.

Nghĩ về bóng lưng của người con gái mỏng manh yếu đuối đó,lại nghĩ về lúc trong phòng khám cái dáng vẻ bướng bỉnh lạnh lùng của cô ấy.Chiến Mặc Thần lạnh lùng nói với Giang Đào người đang ngồi lái xe phía trên:” mau đi kiểm tra mau, sự việc sáng sớm nay có phải có nội tình gì, trong 1 giờ phải báo cáo lại với tôi ngay”.

Giang Đào là trợ lý của Chiến Mặc Thần.”vâng, Chiến Thiếu Gia”

” hãy tránh Minh Châu ra, và đừng để cho cô ấy biết.”

”..... vâng.” Giang Đào cười một cái.

Xem ra, đại tiểu thư nhà họ cố đoan trang nhã nhặn gọi Chiến Thiếu gia là đã sinh nghi rồi. Dù sao, anh ấy cũng trông thật hoàn hảo như một nàng tiên, Đại tiểu thư nhà họ Cố ngồi tít trên cao sẽ không bị ốm rồi.

Nói thẳng ra, đại tiệu thư họ Cố không có cái gì là không tốt, ngược lại là do tốt quá thành ra có chút không chân thật cho lắm.

Bị chính em gái ngủ với người đàn ông của mình, không chỉ đau mà còn căm hận đứa em gái mình, nhưng ngược lại cô lại đi xin sự tha thứ... nếu là người con gái bình thường thì có thể làm ra những chuyện như vậy không? Đại tiểu thư họ Cố cũng là một nhân tài!

Cố Phi Yên nhìn đồ đạc rơi trên đất mà buồn rầu. Cơ bản là không biết lại có một sự việc nhỏ này xen giữa.

Nhưnh dù sao cũng biết rồi, cô cũng không thể để nó trong tim được

Cô mặc kệ,không sao cả.

Đều nói người thâm tình nhất cũng là người vô tình nhất, tất cả sự ấm áp dịu dàng của Chiến Mặc Thần đều dành cho Cố Minh Châu, anh lạnh lùng với cô không phải là điều bình thường ư? Cô cũng không thể cho anh ấy được những mong đợi gì!

Miễn cưỡng thu dọn đồ xong, Cố Phi Yên đến chỗ trạm xe bus ngồi xuống ghế.

Mưa, cũng bớt nặng hạt hơn.

Trận mưa vừa xong, như là vì làm khó cô mà rơi xuống.

Nửa tiếng sau,1 chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, Sở Điềm Điềm mặc quần áo ngủ mở cửa xe bước xuống, nhìn thấy Cố Phi Yên ngồi 1 mình lẻ loi ở trạm xe bus,tay trái nắm lấy tay phải trông thật nhếch nhác. Ngay tức khắc đôi mắt đỏ hoekhông chịu nổi được nữa.

“Cậu là một đứa nha đầu xấu xa, lúc hưởng thụ sung sướиɠ không nhớ đến tôi, bây giờ rơi vào lúc khó khăn với liên hệ với tôi, cậu quá là xấu xa tồi tệ.”

“Điềm Điềm....”

“Cậu đừng mắng tôi, tôi thật sự rất tức giận rồi” Cố Phi Yên nói lời trách móc, nhưng Điềm Điềm đến cầm vali của Cố Phi Yên:”đi thôi, sau này cậu bắn quét tôi cũng được, tôi có một bữa cơm thì cũng không gọi cái bụng đói của cậu.”

“Tôi muốn ăn mì thịt bò của cậu làm”

Một ngày không ăn gì rồi nên dạ dày của Cố Phi Yên rất đau.

“Cậu thật là không khách khí gì với tôi.” Sở Điềm Điềm nín khóc vì cười.

“..... Điềm Điềm” Cố Phi Yên nắm lấy áo của Điềm Điềm.

“ được rồi, được rồi. Kiếp này là do tôi mắc nợ cậu!”

Sở Điềm Điềm với dáng vẻ rất chán nản,Cố Phi Yên chịu không được liền bật cười, trong tim ấm áp thật sự.

7,8 năm không gặp,nhưng cũng không có một chút gì xa lạ cả. Thật tốt.

Lên xe, Sở Điềm Điềm lôi điện thoại gọi cho ai đó. “Anh, mau đến chỗ của em đi”.