Chồng Xấu Đến Quấy Rối

4.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mới mười bảy tuổi mà Sở Dực Nghiêu bi một người phụ nữ bỏ thuốc phải núp trong xe cùng du͙© vọиɠ. Vô tình lúc này có một cô gái cứ rù rì bên tai khiến lý trí của anh hoàn toàn biến m …
Xem Thêm

Cũng bắt đầu từ lúc đó, anh mới hình thành khuynh hướng thích sạch sẽ mãnh liệt, trong lòng càng sinh ra sợ hãi đối với phụ nữ, bởi vì kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙© kia, tuyệt đối là bi kịch thê thảm trong cuộc đời của anh.

Cũng chính vì vậy mà anh cự tuyệt, không nói yêu thương với phụ nữ, càng thêm cự tuyệt tiệc xem mắt mà ông nội và chị gái sắp xếp cho anh, mỗi lần anh đều lấy cớ tuổi mình vẫn còn nhỏ lấp liếʍ cho qua chuyện. Vì thế, tâm lý muốn ôm chắt của ông nội càng ngày càng mãnh liệt, nên sau khi nghe chị gái anh nói như thế mới vội vàng đòi anh đưa chắt nội về.

Khuôn mặt già nua của ông lão lộ ra vẻ uy nghiêm, "Ai biết được lúc cháu đi du học ở bên ngoài có ăn chơi đàng điếm hay không?"

"Ông nội. . . . . ."

"Dực Nghiêu, chị gái cháu cũng đã sắp sinh đứa thứ 2 rồi, nhưng cháu cho tới bây giờ vẫn chưa dẫn một người bạn gái nào về cho ông nội xem một chút, ông mặc kệ, cháu nhất định phải nhanh chóng kết hôn sinh chắt trai cho ông hoặc là đưa đứa bé giống cháu đó về nhà cho ông xem, hai chọn một, cháu tùy tiện chọn một thôi."

Cái thằng đáng ghét rốt cuộc nó có hiểu hay không, ông đã lớn tuổi, cũng không còn sống được bao lâu nữa, chỉ mong được nhìn thấy nó mau chóng lập gia đình, ông mới có thể yên tâm rời đi.

"Ông nội. . . . . ." Sở Dực Nghiêu có chút dở khóc dở cười, nhíu mày, "Cháu mới hai mươi lăm tuổi. . . . . ."

"Hai mươi lăm tuổi thì thế nào? Lúc ông bằng tuổi cháu, cha của các cháu đã chạy khắp nơi rồi." Sở Thiệu Thiên đột nhiên nâng khuôn mặt lên, "Dĩ nhiên, nếu như cả 2 cháu đều không chọn, ông không thể làm gì khác hơn là thay cháu lựa chọn, tháng sau bác Lạc của cháu – Lạc Hào sẽ mang theo con gái của mình - Á Á tới tham dự tiệc mừng thọ của ông, đến lúc đó nếu như cháu còn chưa giải quyết vấn đề hôn nhân, ông sẽ quyết định để cho cháu cùng Á Á kết hôn." Nghe đến đó, nét mặt Sở Dực Nghiêu trở nên cực kỳ khó coi.

Anh đối với cái tên Lạc Ny Á này có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ, người phụ nữ kia, là bạn học cùng lớp lúc anh học đại học, cậy vào tiền tài quyền thế hùng hậu trong nhà mình mà xảo trá, tùy hứng, muốn làm gì thì làm. Năm đó, anh mới vừa bước vào trường, Lạc Ny Á liền xem anh là mục tiêu theo đuổi, dùng mọi thủ đoạn đối với anh.

Sau khi bị anh từ chối đến N lần, lại còn dám len lén hạ thuốc vào đồ uống của anh, muốn làm anh ngoan ngoãn bó tay đi vào khuôn khổ, thật may là ý chí của anh đủ kiên cường, mới tránh được âm mưu của người phụ nữ đó.

Mà hôm nay, ông nội lại đề nghị để cho anh và Lạc Ny Á kết hôn - Lạc Ny Á – người khiến anh căm thù đến tận xương tuỷ kia sao, đùa gì thế?

"Ông nội, cháu mới vừa trở về nước tiếp nhận sự nghiệp của ông, hôn nhân là chuyện lớn, tạm thời còn chưa muốn nghĩ tới, huống chi Hàm Hàm đã sinh cho ông một đứa chắt trai khả ái rồi, nếu như ông sốt ruột muốn ôm chắt, ông đến An gia cùng ba của An Phái Nam chém gϊếŧ đưa Vũ Nam trở lại chơi. Cháu đột nhiên nhớ đến khách sạn còn có chuyện cần cháu trở về làm, cháu đi trước. . . . . ."

"Sở Dực Nghiêu, thằng cháu bất hiếu, tên xấu xa, nếu như cháu không muốn phải kết hôn với Lạc Ny Á thì mau đưa đứa bé Hàm Hàm nói kia về nhà cho ông nhìn xem. . . . . ."

Không để ý tới lời nói của ông nội, anh xoay người, rời khỏi nhà, lái chiếc xe thể thao của mình trên đường phố, dưới ánh đèn đường sáng trưng, đột nhiên, sâu trong đáy lòng anh dần hiện ra một tia phiền não.

Bất giác, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hà Thụy Khải rất tự nhiên hiện ra trước mắt anh, ngay cả chính anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, Hàm Hàm không nói thì anh cũng không phát hiện, đứa bé kia gương mặt thật đúng là rất giống gương mặt anh khi còn bé.

Hơn nữa khi cậu bé gọi mình là ba, anh phát hiện ngực mình bỗng nhiên sẽ rung động mà không thể giải thích được vì sao lại như vậy, cảm giác đó hết sức mãnh liệt. Anh làm sao có thể sinh ra cái loại cảm xúc kỳ quái đó với một đứa bé xa lạ? Lúc tỉnh táo lại anh mới phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác đã lái xe chạy đến cửa hàng tiện lợi từng tới một lần trước đây không lâu.

Anh đột nhiên cảm thấy hành vi của mình có chút buồn cười, chính anh cũng không giải thích được tại sao mình lại đi tới nơi này?

"Ba. . . . . ."

"Ba. . . . . ." Trong lúc anh đang đứng ngẩn người, thì bên tai truyền tới tiếng trẻ con kêu gọi, một cậu bé đáng yêu mặc trang phục hải quân màu trắng từ bên trong cửa hàng tiện lợi chạy đến. Trong nháy mắt, ngực Sở Dực Nghiêu lại một lần nữa căng thẳng, anh vậy mà lại gặp được cậu bé ở chỗ này.

"Ba, ba tới tìm con sao?" Hà Thụy Khải xách theo hai chai bia, chạy tới trước xe của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn nở nụ cười thật đáng yêu.

Sở Dực Nghiêu không nhịn được xuống xe, xoa tóc cậu bé, "Chú không phải ba của cháu, cháu nhận lầm người rồi."

"Làm sao có thể?" Hà Thụy Khải đột nhiên nhíu mày, "Mẹ nói chú là ba cháu, vậy chú nhất định là ba cháu, chẳng lẽ ba không thích con cho nên mới bỏ rơi con và mẹ sao?"

"Không phải vậy. . . . . . Thật ra thì. . . . . ." Sở Dực Nghiêu không biết nên thảo luận loại chuyện này cùng một đứa trẻ như thế nào, hiện tại anh có chút căm hận cái bà cô trẻ tuổi kia, lại có thể nói giỡn như vậy.

Nhìn thấy trong tay cậu bé còn xách theo bia, anh không nhịn được nhíu chân mày, "Mẹ cháu lại sai cháu đi mua bia sao?"

Hà Thụy Khải ngoan ngoãn gật đầu, "Mẹ nói hôm nay mẹ đi ra ngoài tìm việc làm, nhưng không tìm được, cho nên mẹ nói muốn ăn mừng ngay lập tức."

Sở Dực Nghiêu không nhịn được cười ra tiếng, "Không tìm được công việc cũng muốn ăn mừng sao?"

"Mẹ nói sau khi ăn mừng tâm tình sẽ trở nên tốt hơn, sau đó, mẹ sẽ tiếp tục đi tìm việc làm, nói chuyện cùng người ta sẽ mang theo tâm tình tốt hơn, như vậy tỷ lệ tìm việc làm thành công sẽ trở nên rất cao."

"Đây là cái lý luận quái quỷ gì vậy?" Sở Dực Nghiêu không khỏi than thở, chỉ cần vừa nghĩ tới mẹ của Thụy Khải, anh liền tức giận ghê gớm, trong lúc bất chợt, anh đem bé trai trước mắt ôm vào trong ngực của mình, "Dẫn chú đi gặp mẹ cháu được không?" Họa là do cô gây ra, nếu như không để cho cô đi dọn dẹp cục diện rối rắm này, anh thật không biết mình phải làm thế nào để giải quyết mọi việc.

Hết cách rồi, nếu ông nội yêu quý của anh đã cố chấp thì mười đầu bò đều kéo không lại, anh dám cam đoan rằng nếu như anh không nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, không quá ba ngày, ông nội anh sẽ tự mình phái người đi điều tra hai mẹ con này, sau đó sẽ là bắt cóc, cho đến lúc đó sự tình thật sự sẽ rối loạn.

Năm phút sau, Sở Dực Nghiêu được bé trai dẫn tới một khu nhà trọ mười bảy tầng cũ kỹ cách cửa hàng tiện lợi không xa, nhìn thấy khung cảnh ác liệt này, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Dực Nghiêu liền hiện lên sự chán ghét.

Chỗ này là chỗ cho người ở sao? Chẳng những khung cảnh âm u, hơn nữa còn tản ra mùi thức ăn đã để lâu đến gay mũi, càng khó chịu hơn là, mới vừa ra khỏi thang máy, đã thấy Hà Văn Tĩnh trên mặt đắp mặt nạ giá rẻ, hai chân đi đôi dép màu hồng phấn có vài vết bẩn, trên người mặc một bộ quần áo ngủ in hình hoa mẫu đơn.

Bộ quần áo này màu sắc ban đầu rõ rang là màu xanh lam đậm, nhưng hôm nay đã biến thành màu xanh đen, hiển nhiên đã rất nhiều ngày chưa giặt.

Trong lúc anh quan sát người phụ nữ kia, Hà Thụy Khải bị ôm vào trong ngực toét miệng cười, hưng phấn hô: "Mẹ, mau nhìn, ba tới nhà chúng ta rồi này."

Hà Văn Tĩnh buộc tóc lên thật cao, trên mặt đeo một lớp mặt nạ màu trắng, sau khi nhìn thấy rõ người đàn ông đang ôm con trai mình, lập tức đề cao cảnh giác. Cô đột nhiên vứt bỏ thùng rác trong tay chạy đến trước mặt Sở Dực Nghiêu một tay ôm lấy con trai của mình, "Tên thích sạch sẽ kia, làm sao anh lại xuất hiện ở nhà tôi? Anh muốn làm gì Thụy Khải của tôi?"

Thêm Bình Luận