Chồng Xấu Đến Quấy Rối

4.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mới mười bảy tuổi mà Sở Dực Nghiêu bi một người phụ nữ bỏ thuốc phải núp trong xe cùng du͙© vọиɠ. Vô tình lúc này có một cô gái cứ rù rì bên tai khiến lý trí của anh hoàn toàn biến m …
Xem Thêm

"Thụy Khải!" Đột nhiên, âm thanh của cô ở hành lang bệnh viện có vẻ cực kỳ chói tai, "Ba con quả nhiên là người đàn ông xấu xa không có lương tâm, bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ hai mẹ con ta, bảy năm liền không quan tâm lo lắng, làm hại hai mẹ con ta chịu cực khổ, hiện tại chúng ta rốt cuộc tìm được hắn, nhưng bên cạnh hắn lại có nữ nhân khác. . . . . . Ô ô. . . . . . Thụy Khải, mệnh của mẹ con ta thật là khổ. . . . . ."

Hà Thụy Khải thoáng cái đã bị mẹ bắt được, không nhịn được mở miệng nhỏ nhắn nói, "Mẹ, ai là ba con nha?"

Hà Văn Tĩnh lập tức đưa ngón tay chỉ vào mũi Sở Dực Nghiêu, "Là hắn! Con trai, mẹ nói cho con biết, nhớ năm đó mẹ con còn trẻ, xinh đẹp như một đóa hoa hồng nở rộ, ba con thật không có lương tâm, dùng hết thủ đoạn theo đuổi mẹ, mẹ nhất thời mắc mưu của hắn, hắn đem con chế tạo ra sau đó lại trở mặt không nhận con, ô. . . . . . Con trai bảo bối của mẹ, mệnh con thật là khổ, lại có người ba không có lương tâm như vậy. . . . . ." Trong nháy mắt, Sở Dực Hàm cùng với Sở Dực Nghiêu đang đi đến đồng thời giật mình đứng nguyên tại chỗ.

Nhìn bộ dáng ác ý đùa giai của Hà Văn Tĩnh, sắc mặt của Sở Dực Nghiêu lập tức trở nên khó coi, "Cô đang giở trò quỷ gì vậy?" Anh tức giận gầm nhẹ.

"Ba? Chú chính là ba cháu sao?" Hà Thụy Khải hết sức thân mật chạy tới bắt lấy cánh tay Sở Dực Nghiêu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà lên, "Ba, tại sao cho tới bây giờ ba cũng không tới gặp con và mẹ, chẳng lẽ ba không thích chúng con sao?" Sở Dực Nghiêu bị đứa bé kéo tay hơn nữa còn gọi anh là ba, anh có cảm giác ánh mắt của mọi người đều đang tập trung ở trên người anh.

"Nghiêu Nghiêu? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ đứa bé này thật sự là con của em sao?"

"Hàm Hàm, chị đừng nghe người phụ nữ này nói vớ nói vẩn."

"Này, tôi nào có nói vớ nói vẩn?" Hà Văn Tĩnh núp ở một bên vừa xem náo nhiệt vừa xấu xa nhìn anh nháy nháy mắt, "Anh vốn là một người đàn ông xấu xa bội tình bạc nghĩa. . . . . ."

"Cô gái này. . . . . ." Sở Dực Hàm chậm rãi đi tới trước mặt Hà Văn Tĩnh, ôm lấy cánh tay cô, "Đứa bé kia thật sự là con của cô và em trai tôi sao?"

"Cái gì? Em trai cô?" Lúc này đổi lại là Hà Văn Tĩnh kinh ngạc.

"Đúng nha!" Sở Dực Hàm khẽ mỉm cười, "Tôi tên là Sở Dực Hàm, chồng tôi đi Pháp công tác, cho nên Nghiêu Nghiêu đi theo tôi tới bệnh viện khám thai, cô gái, cô ngàn vạn lần không được hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng tôi."

"Hả? Chị?" Hà Văn Tĩnh nét mặt bắt đầu thay đổi, có chút khẩn trương, "Cô. . . . . . Cô là chị anh ấy?" Ông trời! Chuyện làm sao lại phát triển đến mức này? Thật là mất mặt.

"Bé ngoan, mau tới đây cho cô xem một chút. . . . . ." Sở Dực Hàm dịu dàng gọi Hà Thụy Khải đến trước mặt mình dò xét cẩn thận, "Trời ạ! Thật là giống Nghiêu Nghiêu khi còn bé như đúc, nói cho cô, cháu năm nay mấy tuổi? Tên gọi là gì?"

Hà Thụy Khải rất ngoan ngoãn nghiêng đầu nhỏ trả lời, "Cháu năm nay sáu tuổi rưỡi, tên của cháu là Hà Thụy Khải!"

"Hàm Hàm, em căn bản không biết người phụ nữ này. . . . . ."

"Đúng nha!" Hà Văn Tĩnh thấy mình đùa giỡn quá đà rồi, thật là xấu hổ, vốn định đổ toàn bộ chuyện này lên tên đàn ông xấu xa kia, không ngờ sự việc lại thay đổi biến khéo thành vụng, cô bắt lấy con trai, "Chị này, thực ra tôi biết rõ tôi cùng Thụy Khải nhà tôi xuất thân bần hàn, không có địa vị xã hội, chúng tôi cũng biết là chúng tôi không xứng với em trai thân phận cao quý vĩ đại của chị. Yên tâm đi, hai chúng tôi là người đàng hoàng, tự mình biết mình, chuyện ngày hôm nay đơn thuần chỉ là một hiểu lầm, cho nên chị à, chị ngàn vạn lần không cần suy nghĩ nhiều, tôi và Thụy Khải nhà tôi chắc chắn sẽ không dây dưa với em trai chị. Thật xin lỗi, chúng tôi còn có việc cho nên sẽ không quấy rầy nữa, Sở tiên sinh, hẹn gặp lại! Chị gái của Sở tiên sinh, hẹn gặp lại!" Nói một hơi, Hà Văn Tĩnh vội vàng kéo con trai chạy đi.

"Ba, hẹn gặp lại! Cô, hẹn gặp lại." Lúc gần đi, Hà Thụy Khải còn phất tay với hai người.

"Này, này. . . . . . Chờ một chút ..., cô gái, tôi còn chưa nói hết. . . . . . Này. . . . . ." Sở Dực Hàm kêu rát cổ họng, nhưng Hà Văn Tĩnh vẫn kéo con trai chạy đi.

"Nghiêu Nghiêu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Sở Dực Nghiêu bị người phụ nữ kia làm cho bể đầu sứt trán, nhìn chằm chằm hướng Hà Văn Tĩnh trốn chạy, không khỏi bừng bừng tức giận. Người phụ nữ kia, đùa giỡn xong phủi mông một cái liền bỏ chạy, anh gần đây rốt cuộc đã gặp phải cái vận xui xẻo gì vậy?

"Dực Nghiêu, cháu thật sự có một đứa con riêng ở bên ngoài sao?" Mới vừa bước vào cửa nhà, ông nội của anh, cũng chính là người có tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường – Sở Thiệu Thiên chống gậy nhìn anh hỏi câu hỏi khiến anh đau đầu.

Sở Dực Nghiêu trong tay còn cầm chìa khóa xe, nhìn thấy bên trong phòng khách ngoài ông nội ra, còn có chị gái bảo bối của anh - Sở Dực hàm.

Trong nháy mắt, anh đã hiểu được tất cả, nhất định là chị gái anh nhiều lời, đem chuyện phát sinh ở bệnh viện ngày hôm qua nói cho ông nội biết.

"Không có!" Anh lười phải giải thích, xem ra miệng của con gái quả nhiên còn nhanh hơn súng máy.

Cô gái không thông minh giống như Hàm Hàm đây, anh thật nghi ngờ ban đầu An Phái Nam – một người thông minh, tinh anh trong thương giới làm sao lại yêu chị anh, yêu đến chết đi sống lại.

"Nhưng Hàm Hàm cũng đã đem những chuyện xảy ra ngày hôm qua kia kể lại cho ông nghe, nó còn nói cậu bé kia dáng dấp hết sức giống cháu."

"Ông nội, ở trên thế giới này, người xa lạ cùng người xa lạ lớn lên giống nhau nhiều không kể xiết, với lại cháu cảm thấy đứa bé kia dáng dấp không giống cháu một chút nào, đừng quên cháu mới hai mươi lăm tuổi. . . . . ."

"Ông nội, cháu nói cho ông biết nha. . . . . ." Sở Dực Hàm đang ăn ô mai, thân mật chạy đến ngồi trước mặt ông nội, "Cậu bé đó với Nghiêu Nghiêu nhà chúng ta khi còn bé có ít nhất tám phần giống nhau, bởi vì khuôn miệng đứa bé kia giống mẹ nên không giống, còn mắt, mũi cùng Nghiêu Nghiêu khi còn bé giống nhau như đúc. Lúc ấy, sau khi cháu nhìn thấy cũng không dám tin, hơn nữa, ông biết không? Bọn họ không chỉ dáng dấp lớn lên giống nhau, ngay cả vẻ mặt đều giống như đúc ra từ một khuôn vậy."

"Thật?" Sở Thiệu Thiên bắt đầu động lòng, "Hàm Hàm, tên đứa bé kia gọi là gì?"

"Cậu bé tự giới thiệu tên là Hà Thụy Khải."

Ông lão dùng gậy đánh mấy tiếng lên sàn nhà, "Dực Nghiêu, lập tức đi đưa đứa bé kia tới đây cho ông xem ." Ông chính là căn cứ vào nguyên tắc "thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót" , nên mới suy nghĩ đưa ra yêu cầu này, đơn giản là vì cháu gái bảo bối của ông sẽ không nói khoác, ông tin tưởng 100% có đứa bé như vậy.

Mặc dù ông cũng tin tưởng cháu trai của ông ở bên ngoài sẽ không làm loạn, nhưng là. . . . . . Người trẻ tuổi, chuyện như vậy ai có thể bảo đảm đây?

"Ông nội, đầu óc chị ấy có vấn đề, chẳng lẽ ông cũng điên khùng giống chị ấy sao?"

"Nghiêu Nghiêu. . . . . ." Sở Dực Hàm lập tức mất hứng nhíu chân mày, chu môi oán giận: "Em lại còn nói người ta đầu óc có vấn đề. . . . . ."

"Đứa bé kia đã sắp bảy tuổi rồi, mà cháu mới hai mươi lăm tuổi, cháu làm sao có thể cùng người khác sinh con năm mười tám tuổi, cháu xin hai người dùng đầu óc suy nghĩ một chút, hai người cảm thấy cháu sẽ vô duyên vô cớ có một đứa con trai lớn như thế sao?" Nói tới chỗ này, anh đột nhiên giật mình.

Đột nhiên nhớ tới việc đã trải qua năm mười tám tuổi ấy, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt trang điểm rất đậm của một cô gái, lúc ấy anh bị một cô gái yêu nến mình bỏ thuốc, kết quả là trong lúc hồ đồ đã cùng cô gái kia xảy ra tình một đêm, sau đó anh lại đi du học ở Mỹ, mấy năm liền cũng không trở về .

Thêm Bình Luận