"Cho nên mẹ cháu để cho con trai của mình đi mua bia? Chẳng lẽ cháu không nói cho mẹ cháu biết rằng thường thường tiếp xúc rượu thuốc lá sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với sức khỏe của trẻ nhỏ?" Thật không biết cái cô Hà Văn Tĩnh kia rốt cuộc dạy đứa trẻ như thế nào, "Trở về nói cho mẹ cháu biết, muốn mua bia rượu thì tự mình đi mua, nếu như là cháu, cửa hàng tiện lợi của chú sẽ không bán."
Hà Thụy Khải vặn chân mày, bĩu môi, "Nhưng mẹ nói, nếu như chú dám không bán, mẹ cháu sẽ đi xuống đập tiệm của chú!"
"Cái gì?" Lý Đại Ngưu bất mãn khẽ hô một tiếng: " Chính miệng mẹ cháu nói?"
Hà Thụy Khải ngoan ngoãn gật đầu, "Mẹ cháu còn nói, mẹ trước kia là chị hai xã hội đen, quét sạch bang Thanh Long và bang Bạch Hổ, những người đó thấy mẹ cháu đều phải gật đầu cúi người chào, mẹ nói mẹ ho khan một tiếng, sấm sét vang dội; dậm chân một cái sẽ làm thế giới rung chuyển, mẹ còn nói. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu đang cầm ô mai đứng bên cạnh khi nghe đến đó, cũng không nhịn được mà bật cười, cậu bé này thật đúng là quá phô trương, lại có thể nói giỡn đến trình độ này.
Vẻ mặt Lý Đại Ngưu bất đắc dĩ, "Mẹ cháu quả thật đúng là làm hại đứa trẻ chưa trưởng thành, thậm chí những lời này cũng nói ra được, cũng không dùng đầu suy nghĩ một chút, bây giờ bên ngoài trị an kém như vậy, trời cũng sắp tối rồi còn để cho cháu - một đứa bé chạy đến đây mua cái này cái kia giúp mình, cũng không sợ cháu bị người xấu lừa đi. . . . . ."
Sở Dực Nghiêu cầm lên mấy túi ô mai đi tới quầy thu tiền, "Bao nhiêu tiền?"
"A, xin lỗi." Lý Đại Ngưu đem mã vạch của túi ô quét mấy lần ở máy quét, "Của anh tổng cộng 175 đồng!"
Sở Dực Nghiêu từ trong túi quần lấy ra bóp da, lấy ra một tờ tiền tri giá lớn một ngàn đồng đưa cho Lý Đại Ngưu, Lý Đại Ngưu thu tiền, sau đó lại đem tiền lẻ trả lại anh.
Sở Dực Nghiêu tiện tay đem tiền bỏ vào trong bóp da, lúc này đột nhiên từ trên người anh truyền đến chuông điện thoại di động, vội vàng đem bóp da nhét vào túi quần, đưa tay vào trong túi lấy điện thoại di động ra nghe.
"Em là Dực Nghiêu. . . . . . Đúng vậy, lát nữa em sẽ qua thăm chị, chị ngoan ngoãn ở nhà đợi em...khoảng mười phút nữa em sẽ đến, bây giờ em phải lái xe không thể nói chuyện với chị, mười phút nữa gặp lại. . . . . ." Nói xong cầm túi ô mai lên đi ra cửa hàng tiện lợi, hoàn toàn không chú ý tới bởi vì anh mới vừa nóng lòng nghe điện thoại, bóp da chưa có hoàn toàn nhét vào trong túi quần mà rơi xuống đất.
Hà Thụy Khải tò mò nghiêng đầu nhìn bóng lưng của anh, chú này rất đẹp trai nha. Hả? Đây là cái gì? Ánh mắt của Hà Thụy Khải đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một cái bóp da màu đen, đây không phải là bóp da của chú đẹp trai lúc nãy sao? Làm sao lại rơi trên mặt đất? Cậu bé vội vàng ngồi xổm xuống, thân thể nho nhỏ nhặt bóp da lên, sau đó lớn tiếng gào thét đuổi theo ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
"Chú, chú. . . . . ."
"Thụy Khải,cháu làm gì thế?" Lý Đại Ngưu nhìn thấy bé đột nhiên chạy đi, không yên tâm vội vàng cất giọng hỏi, nhưng Thụy Khải không trả lời.
Thụy Khải cầm bóp da thở hồng hộc chạy đến bên cạnh xe Sở Dực Nghiêu , ngăn lại Sở Dực Nghiêu đang chuẩn bị lên xe, tiến lên đem bóp da đưa tới trước mắt Sở Dực Nghiêu, "Chú, bóp da của chú bị rơi."
Sở Dực Nghiêu nhìn bóp da của mình ở trong tay cậu bé không khỏi sững sờ, ngay sau đó, anh cười nhận lấy bóp da, anh thật đúng là sơ ý, ngay cả bóp da rớt lúc nào cũng không biết. Đem bóp da nhét vào túi quần sau, giơ tay lên cưng chiều xoa xoa đầu Hà Thụy Khải, khích lệ nói: "Ngoan, cám ơn cháu nha, chú mời cháu ăn kem có được không?"
Anh cẩn thận quan sát bé trai khả ái trước mắt này. Đúng là một cậu bé xinh xắn, một đôi mắt to đen nhánh, sáng trong, tràn đầy vẻ vô tư của trẻ thơ, khuôn mặt nhỏ bé hồng hào nở nụ cười xấu hổ, làm cho lòng của anh không tự chủ được nổi lên cảm xúc thương yêu.
Hà Thụy Khải lắc đầu một cái, "Không cần, mẹ nói không thể tùy tiện nhận quà tặng của người khác, chú, hẹn gặp lại." Cậu bé rất có lễ phép, nói hẹn gặp lại với Sở Dực Nghiêu, sau đó xoay người chạy về phía cửa hàng tiện lợi.
Sở Dực Nghiêu cảm thấy mình rất kỳ quái, nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, anh nghĩ, không biết vì sao, cậu bé này cho anh một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
"Bà, bà yên tâm, bác sĩ đã nói bà chỉ bị bệnh nhẹ thôi, huống chi một khi đã lớn tuổi, thân thể sẽ trở nên suy yếu, cho nên bà không được suy nghĩ lung tung, biết không?" Bên trong phòng bệnh, Hà Văn Tĩnh tự tay đút từng miếng từng miếng cháo thịt nạc chính mình nấu cho một bà lão đã có nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt, "Nào, ngoan, bà ăn hết bát cháo này đi."
"Văn Tĩnh, cháu không cần ngày nào cũng tới bệnh viện chăm sóc bà, cháu không phải đã tìm được việc rồi sao? Mấy ngày nay, cả ngày ở đây chăm sóc bà, nếu như bị ông chủ đuổi việc sẽ không tốt. . . . . ."
"Không sao đâu..., bà, ông chủ của cháu là người rất tốt, cháu nói với anh ấy là bà ngã bệnh, cho nên anh ấy không nói hai lời lập tức cho cháu nghỉ cả một tháng." Hà Văn Tĩnh không muốn cho bà biết mình bây giờ đã thất nghiệp, tránh không để cho bà vì mình mà lo lắng.
Một tuần trước, sau khi bà đi chợ mua thức ăn không cẩn thận té xỉu, được người đi đường tốt bụng đưa đến bệnh viện. Bác sĩ nói bà bị bệnh tim, tình huống rất nguy hiểm, phải nằm viện quan sát đồng thời cũng không thể bị kí©h thí©ɧ.
"Bà nội, ăn cháo xong rồi, bà ăn táo đi." Hà Thụy Khải hết sức khéo léo cầm trái táo mình vừa mới gọt xong đưa đến bên giường của bà.
"Ngoan!" Bà lão thương yêu xoa đầu Thụy Khải, "Văn Tĩnh, bác sĩ nói bà còn bao lâu nữa mới có thể xuất viện?"
"Bà, bác sĩ nói bà phải điều dưỡng thân thể thật khỏe mạnh, cho nên việc xuất viện phải để cho bác sĩ xem xét, đến khi biết chính xác thời gian được xuất viện, cháu lập tức đón bà về nhà được không?"
"Nhưng mà tiền thuốc rất cao. . . . . ." Bà lão lo lắng nhìn Văn Tĩnh.
"Không sao, những việc này cứ giao cho cháu là được rồi." Cô an ủi bà, gạt lại tóc, "Bà nội, ăn táo, đây là Thụy Khải nhà chúng ta tự tay gọt cho bà, cho nên bà nhất định phải ăn hết nha?"
Bà lão giống như nghe lời đứa bé nói cầm quả táo lên chậm rãi ăn hết, một lúc sau, bà nằm ở trên giường, từ từ ngủ thϊếp đi, Hà Văn Tĩnh cẩn thận lấy chăn đắp kín cho bà, sau đó im lặng dắt tay con trai ra khỏi phòng bệnh.
Vừa đi đến ngoài cửa, đã nhìn thấy bác sĩ trưởng điều trị cho bà chậm rãi đi tới bên này, cô khẽ mỉm cười, "Bác sĩ Trương, anh khỏe chứ!"
"Cô Hà, vừa đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với cô." Bác sĩ trưởng kéo cô qua một bên, "Trong thời gian quan sát bệnh tình của bà, chúng tôi phát hiện trái tim của bà 50% là có tình trạng tắc mạch máu, nếu như không làm phẫu thuật sớm, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Cái gì? Anh nói là phẫu thuật?" Hà Văn Tĩnh không nhịn được khẽ cao giọng nói .
"Chúng tôi đã suy tính đến vấn đề tuổi tác của bà, nhưng nếu như không mau làm phẩu thuật, chúng tôi không chắc chắn lần sau nếu bà phát bệnh còn có thể cứu được hay không. . . . . ."
"Không thể nào, việc này không thể nào! Bà vẫn luôn khỏe mạnh, không thể nào cứ như vậy mà rời đi nhân gian. . . . . ."
"Cô Hà, chúng tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, tôi biết bà không có người thân nào, chỉ có cô là người duy nhất chăm sóc bà, nếu như muốn làm ca phẫu thuật này, chi phí cho phẫu thuật cũng tương đối cao. . . . . ."
"Chi phí làm phẫu thuật khoảng bao nhiêu?"
"Tính sơ qua, toàn bộ chi phí cho phẫu thuật cũng cần khoảng ba trăm vạn."
"Ba. . . . . . Ba trăm vạn?" Nghe đến số tiền này, đối với Hà Văn Tĩnh quả thật giống như tiếng bom nổ.