"Thụy Khải, con muốn làm gì?"
"Đi cửa hàng tiện lợi mua bia cho mẹ." Cậu bé tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
"Này, nhưng mẹ còn chưa nói xong. . . . . ."
"Ầm!" Cánh cửa nặng nề khép lại trước mặt Hà Văn Tĩnh, cô không nhịn được lộ ra một vẻ mặt kinh khủng về phía cánh cửa, đứa trẻ đáng chết thật là không có lễ phép, người ta chỉ là muốn nhớ lại cảnh tượng quá khứ đã từng trải qua mà thôi, mỗi lần đều như vậy, chưa nghe được ba câu đã phủi mông bỏ chạy lấy người.
Thật không biết tính tình con trai bảo bối của cô rốt cuộc được di truyền từ tên khốn kiếp nào? Nhớ lại bảy năm trước, thật là đoạn ký ức thảm thiết nhất trong cuộc đời cô, một buổi tối, cô bởi vì đi uống rượu cùng mấy bạn học, không ngờ sau khi tỉnh lại lại phát hiện mình hồ đồ xảy ra quan hệ với một người đàn ông xa lạ.
Vốn tưởng rằng sau đó sẽ thiên hạ thái bình, nhưng không ngờ sự kiện ngoài ý muốn lần đó lại làm cho cô bất hạnh trúng thưởng, thời điểm cô biết được mình mang thai, Thụy Khải đã ở trong bụng của cô được ba tháng, bởi vì liên quan đến thể chất của cô, bác sĩ nói cho cô biết, nếu như phá thai có lẽ từ đó về sau sẽ không thể mang thai nữa.
Tin tức này đối với cô mà nói chính là một sấm sét giữa trời quang, mà bạn trai lui tới tròn hai năm với cô - Trương Tử Duy cũng ở thời điểm này nói chia tay cô, lý do chính là cô bị người khác làm lớn bụng, hơn nữa ngay cả ba của đứa bé cũng không biết là ai.
Được rồi! Cô không trách anh ta, dù sao cũng không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự thật bạn gái của mình bị người khác làm lớn bụng.
Bởi vì đứa bé tồn tại, một lần nữa cô nghiêm chỉnh với bản thân mình, sau khi suy nghĩ, cô quyết định chấm dứt cuộc sống trước kia, sống cuộc sống mới, một mình sinh con, nuôi dưỡng đứa trẻ lớn lên. Nhưng, một cô gái không nơi nương tựa muốn tự sinh dưỡng đứa bé quả thực là lời nói vô căn cứ, cô đi tìm công việc, bởi vì trình độ học vấn của cô thấp, lại là phụ nữ có thai, không một công ty nào chịu thuê cô. Đứa nhỏ trong bụng cô lớn lên từng ngày, nhưng ngay cả chi phí để sinh con cô cũng không có.
Bất đắc dĩ, cô đi tìm các anh em lăn lộn cùng nhau trước kia giúp một tay, lại phát hiện tất cả bọn họ bởi vì một cuộc đánh nhau có dùng vũ khí mà bị bắt vào phòng giam. Không có nơi nào để về, cô định kết thúc sinh mạng của mình thì gặp được ân nhân cứu mạng - một bà lão tốt bụng.
Bà là một bà lão tốt bụng không có con cái, cả ngày nhặt giấy vụn để sống. Sau khi tự sát không thành mà được cứu, bà giống như mẹ ruột của cô bắt đầu chăm sóc cuộc sống và ăn uống hàng ngày của cô.
Những năm gần đây, nếu như không có bà giúp cô chăm sóc Thụy Khải, hai mẹ con cô có thể đã gặp Diêm La Vương từ bảy năm trước rồi.
Vì báo đáp bà, cô rời khỏi cuộc sống lưu manh trước kia, thề quyết chí phấn đấu, nỗ lực hướng về phía trước, tìm một phần công việc nghiêm túc để nuôi sống gia đình, và cô cũng đã làm được. Nhưng không biết là cô xui xẻo hay là có chuyện gì xảy ra, mỗi một phần công việc cô đều không làm được lâu, cho đến nay, phần công tác cô làm được lâu nhất là làm việc ở trong một cửa hàng tiện lợi, làm trong năm tháng.
Nhưng sau đó, có mấy tên côn đồ xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi, cả ngày gây chuyện, ăn không uống không. Nhất thời, tinh thần trọng nghĩa của cô bộc phát, ra mặt dạy dỗ mấy tên côn đồ không biết trời cao đất rộng kia. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). Vì vậy mà ông chủ cửa hàng tiện lợi sa thải cô, lý do là vì lúc cô dạy dỗ bọn chúng đã đập bể đồ đạc nhiều gấp mấy chục lần mấy tên côn đồ kia ăn không uống không.
Thế giới này thật không có công lý, chẳng qua cho tới bây giờ, cô cũng không bị thất bại cản trở. Một phần công tác bị mất, cô lập tức tìm kiếm công việc tiếp theo, nhưng thật không ngờ, cô trăm cay nghìn đắng, thật khó khăn mới tìm được phần công việc làm vườn này, thế nhưng, bởi vì người đàn ông thích sạch sẽ kia xuất hiện mà cô bị mất việc.
Không sai! Sau khi cô đắc tội cái tên thích sạch sẽ đó, cô đã nhận được lệnh đuổi việc của bộ phận nhân sự. Chẳng những mất đi công việc, ngay cả nửa xu tiền công cũng không được lĩnh, cô thề, nếu có một ngày cô gặp lại cái tên thích sạch sẽ đó, cô nhất định sẽ thưởng cho hắn một quả đấm.
Nhìn hình treo trên vách tường, cô và con trai Hà Thụy Khải thân mật ôm nhau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy nụ cười khả ái. Đứa bé xinh đẹp mang đến cho cô không ít vui vẻ và hạnh phúc, vào giờ phút này, cô cảm thấy thật may mắn khi bảy năm trước mình tự sát không thành.
Con trai là sinh mạng cũng là tất cả của cô. Cho dù không có ba nhưng cô tin tưởng, con trai vẫn sẽ lớn lên rất tốt.
Sau khi chị gái sinh đôi của anh - Sở Dực Hàm kết hôn, chồng của cô – An Phái Nam giống như âm hồn bất tán, cả ngày giấu chị gái thân yêu của anh ở nhà không cho phép chị ấy ra ngoài.
Ngay cả người em trai như anh muốn gặp chị một lần cũng khó, họ An kia sẽ tìm mọi cách ngăn cản, giống như sợ bảo bối của mình sẽ bị anh lừa về nhà mất.
Sớm biết như vậy, ban đầu anh nên giơ tay phản đối hôn sự này, chỉ là họ An kia cũng không dùng đầu óc suy nghĩ một chút, anh và Hàm Hàm cùng nhau lớn lên trong bụng mẹ, tình cảm chị em hai mươi mấy năm chẳng lẽ là giả sao? Chỉ bằng chút ít mưu đồ kia cũng muốn phá hỏng tình cảm chị em của bọn anh, An Phái Nam thật đúng là ngây thơ.
Mới vừa tan ca, Sở Dực Nghiêu lái chiếc xe thể thao của mình trên đường phố đông nghịt người, gần đây Hàm Hàm nôn oẹ ngày càng kịch liệt. Nghe chị ấy nói ở trong điện thoại rằng, hiện tại, mỗi ngày chị ấy phải ói hai ba mươi lần, làm cho anh lo lắng muốn chết, chỉ sợ tên An Phái Nam kia chăm sóc tâm can bảo bối của anh không tốt.
Xe đi đến trước cửa một cửa hàng tiện lợi, anh bỗng nhiên dừng xe lại, mấy ngày trước nghe ông nội nói Hàm Hàm gần đây đặc biệt thích ăn ô mai, đúng lúc, lát nữa anh sẽ tới nhà họ An thăm chị ấy, mua mấy túi cho chị ấy cũng tốt. Đang mải suy nghĩ, anh đã xuống xe, đi vào trong cửa hàng tiện lợi.
Cửa hàng này diện tích không lớn, nhưng bên trong lại rực rỡ muôn màu, đầy đủ các loại mặt hàng. Đứng ở trước quầy thu tiền là một người đàn ông trung niên cao lớn, đeo kính.
"Hoan nghênh quý khách." Đối phương vừa sắp xếp tiền vừa chào hỏi anh, anh không nói gì, đi thẳng vào bên trong cửa hàng tiện lợi, bắt đầu tìm kiếm giá hàng bán ô mai Hàm Hàm thích ăn.
Lúc này, một bóng dáng thấp bé từ bên ngoài cửa hàng tiện lợi đi vào, ngay sau đó, một đôi tay nhỏ bé non nớt đặt lên trên quầy.
"Chú Lý, cho cháu một gói thịt bò khô. . . . . ." Giọng nói non nớt làm Sở Dực Nghiêu đang chọn ô mai không nhịn được khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy một cậu bé đáng yêu mặc quần yếm jean đang cố hết sức nhón chân lên, nói đâu ra đấy.
Nhìn kỹ mới phát hiện, dáng vẻ cậu bé thật là đáng yêu, mắt to đen láy, lông mi vừa dày vừa dài, khuôn miệng xinh xắn, môi hồng khả ái, đứa nhỏ này thật là xinh đẹp dọa người, nếu như cậu bé tham gia thi tuyển ngôi sao nhỏ tuổi, không biết sẽ làm bao nhiêu đạo diễn yêu thích.
Anh nhịn không được lắc đầu cười cười, mình lại để ý đến một đứa bé, xoay người, anh tiếp tục đi chọn ô mai.
"Thụy Khải, có phải là mẹ cháu lại bảo cháu tới mua bia không?"
Cậu bé gật đầu, "Mẹ nói là mẹ bị thất nghiệp, cho nên phải mua bia để ăn mừng." Nói xong, bé chạy đến khu bán bia, lấy hai lon bia trên giá hàng thấp nhất rồi chạy đến quầy thu ngân, nhón cao chân đem bia đặt lên trên quầy để cho chú Lý giúp bé cho bia vào túi.
Lý Đại Ngưu vừa đưa cho bé thịt bò khô vừa vặn lông mày bày tỏ bất mãn, "Mẹ cháu rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì, thất nghiệp cũng muốn ăn mừng?"
"Mẹ nói việc cũ không qua việc mới không đến."