Chồng Trước Đuổi Tới Cửa

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đường Ngọc là một cô gái xinh xắn chỉ vì món nợ của cha mẹ mà cô đồng ý ký hợp đồng hôn nhân kỳ lạ. Tên khốn Ngô Hạo Thiên đã cướp đi tất cả những gì trong trắng nhất của c …
Xem Thêm

"Không, em không đi! Chuyện sẽ không được giải quyết, em chết cũng phải cùng chết với anh."

Đường Lam Tường và Mạc Lan ôm nhau thật chặt, Đường Ngọc càng thêm khóc không ra nước mắt.

Tại sao? Tại sao mấy tháng không gặp, trong nhà đã xảy ra chuyện như vậy? mười triệu! Tại sao phải mượn mười triệu? Nếu như còn không có mười triệu, người của công ty tín dụng có thể làm ra bất cứ chuyện gì!

Đường Ngọc không sợ người của công ty tín dụng, nhưng ba mẹ của mình già rồi, bọn họ vì cái nhà này, vì cô, đã bỏ ra quá nhiều, vô luận như thế nào, bọn họ cũng không thể có chuyện, cô nhất định phải kiên cường, cho dù là bán máu, bán mình, cô cũng sẽ trả hết mười triệu này!

"Con gái, con về lúc nào?" Mạc Lan mở cửa thư phòng ra, liền nhìn thấy con gái của mình dựa lưng vào vách tường, sắc mặt tái nhợt.

"Con làm sao vậy?" Mạc Lan vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt, đưa tay đỡ Đường Ngọc xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, "Con. . . . đã nghe?"

Tứ chi Đường Ngọc lạnh như băng, ánh mắt kiên định nhìn về phía người cha đang hút thuốc lá trong thư phòng, nở nụ cười khổ, vẫn cười thật bình tĩnh.

"Mẹ, mẹ và ba đến Singapore tránh một thời gian đi, chuyện mười triệu để con giải quyết."

"Con. . . ." Mạc Lan mới há miệng, quyền nói chuyện đã bị ông xã của mình cướp đi, "Con gái, đây là chuyện của người lớn."

"Cha, mẹ, con đã trưởng thành, chuyện mười triệu con nhất định có thể giải quyết, hiện tại thời gian cấp bách, hai người mau trở về phòng dọn dẹp hành lý, nếu không người của công ty tín dụng tới, không đi sẽ không kịp."

Đường Ngọc nói xong, lập tức không để ý vẻ mặt phản đối của cha, mẹ, không cho bọn họ cơ hội cãi lại, liền đẩy ba mẹ về phòng, cô thì xuống lầu kêu một chiếc xe taxi, đợi cô trở lên lầu thì ba, mẹ đã bằng tốc độ nhanh nhất, thu thập qua loa mấy bộ y phục; y phục cũng không nhiều, chỉ chứa trong một túi du lịch nhỏ.

"Hộ chiếu, tiền mặt. . . Được, đều lấy đủ." Đường Ngọc kiểm tra hết nhu phẩm cần thiết, nhận lấy túi hành lý trên tay ba, ba người ngồi vào xe taxi đi mất.

Trên đường đến sân bay, Đường Ngọc cuối cùng hiểu rõ mọi chuyện từ miệng của ba.

Ba tháng trước, nhà máy điện tử của nhà họ Đường nhận được một đơn đặt hàng từ nước ngoài, mặc dù còn chưa có ký hiệp ước, nhưng Đường Lam Tường cho là nhất định nắm chắc đơn hàng nước ngoài này, để sớm hoàn thành nhiệm vụ trong đơn đặt hàng, Đường Lam Tường ở dưới tình huống chưa có ký hiệp ước, đã thông báo sản xuất số lượng lớn, ai ngờ sau khi tạo ra số lượng hàng lớn, đại biểu hải ngoại lại thay đổi chủ ý, ký hợp đồng với tập đoàn Ngô thị lớn hơn.

Trữ một số hàng lớn, lại không tiêu thụ được ra ngoài, Đường Lam Tường vì bù đắp lỗ hổng tiền bạc, đầu tiên là vay ngân hàng, lại bị cự tuyệt, ông chỉ có thể thế chân hãng, vay công ty tín dụng mười triệu.

Nói xong những chuyện này, Đường Lam Tường không ngăn được nước mắt, ông chợt cầm tay con gái mình, nghẹn ngào: "Con gái, ba thực xin lỗi con và mẹ con, là ba vô năng. . . ."

"Ba! Tin tưởng cin." Lại một lần nữa, Đường Ngọc kiên định nhìn hai người, "Con nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả hết mười triệu."

Đường Ngọc nhìn cha mẹ lên máy bay xong, sợ hãi cô dằn xuống ở đáy lòng, chợt ùn ùn kéo đến.

Mặc dù Đường Ngọc thề son sắt với cha mẹ không thành vấn đề, nhưng cô chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, mười triệu đối với cô mà nói, quả thực là con số quá lớn, trả nợ càng là chuyện cực kỳ khó!

Cô về đến nhà, xem sơ lược báo cáo tài chính của hãng ở trong thư phòng, số tiền còn lại trong sổ thật ít ỏi, sau khi trừ đi tiền phân phát cho các nhân viên, chỉ còn dư lại khoảng mười mấy vạn mà thôi, so với số tiền nợ khổng lồ, căn bản không đáng nhắc tới.

Không thể không thừa nhận, nguyên nhân chủ yếu khiến nhà họ Đường phá sản lần này, đúng là do quyết định sai lầm của cha, ông quá mức gấp rút, nhưng tập đoàn Ngô thị đứng đầu ở trong ngành điện tử, lại giành đơn đặt hàng với một công ty nhỏ, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Đường Ngọc xụi lơ ở trên sô pha mềm mại, luống cuống bức tóc, rốt cuộc đi đâu mới có thể kiếm được tiền? Mười triệu cũng không phải là số lượng nhỏ, một cô gái như cô, hiện tại lại không có nghề nghiệp, làm sao có thể kiếm được mười triệu ở trong khoảng thời gian ngắn?

Lúc này, cô đã không có quyền lợi hối hận quyết định của mình, cha mẹ tuổi tác đã cao, sự phá sản của nhà họ Đường cũng đả kích cô rất lớn, khi mình vừa tốt nghiệp, đã phải gánh chịu trách nhiệm gia đình, vô luận đường phía trước khó khăn cỡ nào, cô đều phải cắn răng đi tiếp.

Sợ hãi như sóng triều đen nhánh, cắn nuốt lòng của Đường Ngọc, cô cố nén nước mắt dâng lên vì sợ, tự nói với mình nhất định phải kiên cường, tuyệt đối không được khóc.

Nhưng bây giờ đi làm khẳng định không kịp rồi, cho dù là bán sạch máu trên người mình, cũng không đủ một triệu; lý trí nói cho cô biết, tiền vốn duy nhất của cô chính là thân thể mình, mà chuyện cho tới bây giờ, bán mình cũng là phương pháp gom được mười triệu nhanh nhất.

Rốt cuộc, Đường Ngọc làm một quyết định to gan, cô cắn răng, vì trả hết món nợ, coi như là bán mình, cô cũng sẽ không tiếc.

***

Đêm đã khuya, trong thành phố xa hoa, hộp đêm xa hoa truỵ lạc, có vẻ cực kỳ mập mờ.

Ngô Hạo Thiên vừa mới trở về nước, bởi vì chuyện trong nhà nên rất là buồn bực, bạn lâu năm liền gọi anh ra ngoài chơi, giải buồn; đi tới điểm hẹn, ngoài cửa hộp đêm "Động Tình", anh nheo cặp mắt quan sát các loại nam nữ ra ra vào vào.

Anh vốn muốn tìm chỗ "nhất túy giải thiên sầu", lại không nghĩ rằng, bạn lâu năm lại hẹn anh đến hộp đêm; đối với loại địa phương này, trong lòng Ngô Hạo Thiên tự có định luận.

Ở nơi ngợp trong vàng son này, chỉ có những giao dịch bẩn thỉu, phụ nữ làm việc ở chỗ này, có ai không phải là vì tiền bạc mà bán thân thể mình? Từ linh hồn đến thân thể họ, đều tản ra mùi vị làm anh ghê tởm.

Tiền bạc thật sự là vạn năng sao? Ngô Hạo Thiên cười lạnh, anh luôn xem thường phụ nữ bán thân thể, để thu tiền, chẳng lẽ họ không thể đi tìm công việc nghiêm chỉnh để nuôi sống mình?

Khi Ngô Hạo Thiên xuất hiện ở cửa phòng, Dương Lập Thanh lập tức nhảy dựng lên từ ghế sô pha, đi tới trước mặt anh, anh ta thấy ánh mắt lạnh như băng của Ngô Hạo Thiên, trong lòng biết người này nhất định hận chết anh ta.

Dương Lập Thanh lấy lòng ôm bờ vai của anh, dẫn anh ngồi lên ghế sa lon, vừa đi vừa giải thích: "Chúng ta nói thế nào cũng lâu rồi chưa gặp, nể mặt mũi đi, đừng có mới vừa gặp đã bày ra vẻ mặt chầm dầm."

Ngô Hạo Thiên giường cằm, dưới ánh đèn mộng ảo trong phòng, cặp mắt màu hổ phách của anh, giống như hai cây chủy thủ bén nhọn, chọc thẳng lòng người, "Cậu kêu tôi tới đây, còn muốn tôi cho cậu xem vẻ mặt tốt đẹp?"

Anh hừ lạnh, rõ ràng không cho bạn lâu năm bậc thang đi xuống.

"Ai, làm người tốt thật là khó khăn." Dương Lập Thanh rót đầy một ly Whisky, đưa cho Ngô Hạo Thiên, "Tôi vừa nghe nói ông cụ nhà cậu ép cậu xem mắt, liền ngựa không ngừng vó đến giải cứu cậu, cậu không cảm kích tôi thì thôi, còn hiểu lầm ý tốt của tôi!"

"Cả cậu cũng nghe nói?"

Dương Lập Thanh nhún vai, "Ông cụ nhà cậu đã buông lời cho tất cả danh viện thục nữ, chỉ cần gả vào nhà họ Ngô, ông lập tức nhường ra vị trí tổng giám đốc, vừa vào cửa liền thành tổng giám đốc phu nhân, ngay cả em gái tôi nghe tin tức này, cũng đã không kịp chờ bảo tôi hẹn cậu ra ngoài !"

". . . . . ." Ngô Hạo Thiên vừa nghe, nhíu chặt chân mày.

"Đừng nhìn tôi như vậy, chúng ta làm bạn bao năm? Tôi làm sao có thể bán cậu cho em gái mình?"

"Hừ, cậu cũng không dám!" Ngô Hạo Thiên cầm ly rượu, cạn sạch, rượu cồn cay khiến trong lòn anh thấy đắng.

Nói tới Ngô Hạo Thiên liền nhức đầu, mấy năm trước, cha của Ngô Hạo Thiên, Ngô Thanh Tuyền từng hứa hẹn với anh, nếu muốn đón lấy tập đoàn Ngô thị, phải kết hôn trước hai mươi bảy tuổi.

Thêm Bình Luận