Chương 46. Phiên ngoại

Phiên ngoại (nguyên nhân nam chính hắc hóa)

Sáng sớm mùa thu hơi sẽ lạnh, cậu vừa bước vào năm nhất cấp 2, ngồi trên ghế ăn điểm tâm, trên lầu truyền tới tiếng vang "Lốp bốp".

Sắc mặt cậu lạnh lùng, không có chút thay đổi nào, giống như đã rất quen thuộc với những chuyện như thế này.

"Thẩm Niên, anh xứng với tôi sao?" Tiếng hét tê tâm liệt phế của người phụ nữ vang lên.

"Cô có phiền hay không? Suốt ngày cãi lộn chỉ vì chút chuyện này?" Tiếng người đàn ông không kiên nhẫn vang lên: "Lâm Hàm, tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn tiếp tục náo loạn thì vị trí Thẩm phu nhân cũng không cần làm nữa!"

"Được lắm, anh lại vì con hồ ly tinh kia mà muốn ly hôn với tôi." Lâm Hàm khóc thút thít nói.

"Cộc cộc cộc" Tiếng bước chân người phụ nữ chạy xuống dưới tầng, ánh mắt chứa đầy hận thù nhìn Thẩm Quân Trạch đang ngồi trên ghế, sau đó tiến lên, "Ba" một tiếng tát lên mặt cậu một cái.

"Đồ vô dụng!" Trong ánh mắt người phụ nữ tràn ngập sự tàn nhẫn hung ác, cùng với điên cuồng.

Ánh mắt nhìn Thẩm Quân Trạch không giống như đang nhìn con trai mình, mà như là đang nhìn kẻ thù.

Thẩm Quân Trạch không lên tiếng, trên mặt hiện lên một dấu tay, đầu vang lên tiếng "Ong ong ong", cậu không nghe rõ mẹ đang mắng cậu cái gì.

"Cô đang làm cái gì vậy? Đây chính con trai ruột của cô đấy!" Động tĩnh trong phòng khách làm Thẩm Niên cả kinh phải ra mặt, bảo người hầu đưa Thẩm Quân Trạch rời khỏi.

Lúc cậu rời đi, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, hai người lại bắt đầu cãi lộn, động thủ…

Người phụ nữ giống như oán phụ gào thét vẻ măt dữ tợn, cùng với người đàn ông không kiên nhẫn ánh mắt tràn ngập phiền chán, chuyện này đã để lại một vết thương sâu trong lòng thẩm Quân Trạch.

Cậu dùng băng xoa lên mặt cho đến khi vết sưng đỏ tiêu tan đi không ít mới đến lớp.

Hồi bé cậu thật sự không biết đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy mẹ mình… ngôi nhà nơi anh trải qua tuổi thơ trong bóng đêm hoàn toàn không còn.

Lần tiếp theo cậu nhìn thấy người phụ nữ kia là ở nhà tang lễ, hai mắt bà nhắm chặt, mặc một thân áo liệm màu trắng, trên mặt không còn sự ngang ngược càn rỡ như bình thường, chỉ có yên tĩnh, cực kỳ giống với lúc trước khi cậu 4 tuổi, chồng còn chưa vượt quá giới hạn, còn chưa bị ép đến hậm hực, tính tình thất thường.

Ảnh đen trắng to đó là bức ảnh lúc còn chưa kết hôn mà bà thích nhất, trong ảnh bà nở nụ cười rạng rỡ.

Vì cho Lâm gia một câu trả lời nên Thẩm gia bãi bỏ chức chủ tịch.

Ngày đó, sau khi cậu trở về bệnh nặng một trận, mà cái người cậu gọi là cha kia sau khi tham gia tang lễ của mẹ cậu xong thì lại bắt đầu ăn chơi đàng điếm.

Tuổi nhỏ cậu được lão gia tử nuôi dưỡng ở bên người, người hầu bên cạnh lá mặt lá trái với cậu, chi thứ thân thích châm chọc khıêυ khí©h cậu.

. . .

Năm đó. . . Thẩm Quân Trạch hết giờ học, không hiểu sao không muốn ở trên lớp, thế là đi đến công viên cách trường học không xa.

Trên mặt cô gái bẩn thỉu, con ngươi lại đặc biệt sáng, nhỏ giọng khóc.

Chẳng biết tại sao, cậu đi tới, hờ hững nói: "Em khóc cái gì?"

"Anh trai nhỏ anh thật xinh đẹp." Giọng nói cô bé non nớt, trong con ngươi mang theo ánh sáng, đáy mắt là nước mắt, tay nhỏ bẩn thỉu túm lấy áo sơmi màu trắng của cậu.

Sắc mặt bé trai lạnh lùng, cau mày lại, nhưng không ném cô ra.

"Anh trai, anh cũng không tìm thấy đường về nhà sao?" Cô nức nở nói.

"Ừm..." Cậu cứ tự nhiên trả lời.

Thân thể cô bé mềm mại cứ luôn ôm cậu, tựa như cậu là chỗ dựa của cô vậy.

Đợi đến lúc người hầu trong nhà tìm được Thẩm Quân Trạch, cậu lại có chút lưu luyến không muốn tách ra. Thật không ngờ gặp lại lần nữa đã là bốn năm sau, cô mười sáu tuổi, cậu hai mươi tuổi.

Lần đó khi cậu trở về nhà cũ, lần nữa gặp lại cô bé kia, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ bừng sán cả khuôn mặt cô, giống như ánh nắng chiếu rọi đáy lòng cậu, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra cô.

Cô không nhận ra cậu, ánh mắt Thẩm Quân Trạch mang theo tia mất mác, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt chứa tia ái mộ nhìn cậu, sự mất mác dưới đáy lòng tiêu tán đi rất nhiều.

Cô bắt đầu theo đuổi cậu, tạo ra đủ các loại ngẫu nhiên gặp mặt, sao cậu có thể không biết, chẳng qua chỉ là cậu không xứng.

Sau đó nữa, người gia tộc muốn thông gia chính là cô, Tô Uyển.

Trong lòng Thẩm Quân Trạch có chút vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện cự tuyệt, bởi vì cậu biết, toàn bộ Thẩm gia, không có người nào hi vọng cậu đủ lông đủ cánh, bao gồm cả lão gia tử!

Sau này, cậu làm việc càng ngày càng tàn nhẫn, người trong gia tộc đều kiêng kị cậu, sau khi lão gia tử ngẫu nhiên biết những chuyện này thì bắt đầu xuống tay với Tô Uyển.

Khi đó mặc dù cậu đã nắm giữ phần lớn quyền lợi bộ phận, Nhị tiểu thư của Hoắc gia mới về nước, sau khi nhìn thấy cậu ở trên yến hội liền đồng ý hứa hẹn, chỉ cần gả cho cậu, thì sẽ dùng hai mươi phần trăm cổ phần Hoắc gia làm đồ cưới.

Lần này, trong lòng lão gia tử càng dao động hơn, đạt thành chung nhận thức với Hoắc gia, so sánh với Tô gia nghèo túng thì Nhị tiểu thư Hoắc gia tốt hơn nhiều, hơn nữa Tô Uyển chỉ có thân phận dưỡng nữ của Tô gia nên lão gia tử trực tiếp đồng ý.

Thẩm Quân Trạch bất đắc dĩ chỉ đành lập kế hoạch đưa Tô Uyển ra nước ngoài, sắp xếp người bên cạnh, nhưng không nghĩ tới nửa đường Tô Uyển biến mất, đó là khoảng thời gian một năm, không có tin tức.

Khoảng thời gian kia cậu thiếu chút điên mất, muốn liều lĩnh xuất ngoại đi tìm Tô Uyển, lại bị lão gia tử tính toán, cậu bị giam trong trang viên, lão gia tử trông thấy cháu trai mình tỉ mỉ bồi dưỡng lại vì một người phụ nữ mà suy sụp, khăng khăng không chịu hé miệng cưới Hoắc Sơ Ngưng, nên nghe theo Hoắc Sơ Ngưng đề nghị, mời nhà tâm lý tiến hành thôi miên, xóa hết ký ức liên quan đến Tô Uyển của cậu.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới địa vị Tô Uyển trong lòng cậu quan trọng như vậy, chẳng những ký ức không bị tiêu tán, ngược lại càng khắc sâu hơn, giống như khắc ở trong xương cốt, trải qua lần thôi miên này, từ đó về sau thỉnh thoảng Thẩm Quân Trạch đau đầu đến mức muốn tự sát, đầu óc giống như thiên đao vạn quả, như vô số cây kim đâm vào trong đầu cậu.

Về sau, cậu bắt đầu mất ngủ, cả đêm không ngủ được, chỉ có thể dùng công nhân làm tê liệt, đoạn thời gian không có tin tức Tô Uyển kia, cậu đã nuốt một bình thuốc ngủ…

May mắn Bạch Uẩn phát hiện, mới nhặt về được một cái mạng.

Lần tiếp theo gặp được Hoắc Sơ Ngưng là ở đại thọ sáu mươi tuổi của lão gia tử Hoắc gia, cậu biết rõ ràng tất cả mọi chuyện mà Hoắc gia đã làm với cậu và Tô Uyển, nhưng lại không có cách nào động được đến Hoắc gia dù chỉ là chút xíu.

Cậu không ăn bất kỳ vật gì, mặt lạnh cự tuyệt cô ta mời, lại không nghĩ rằng vẫn bị tính kế.

Cả đêm cậu nhốt mình ở trong phòng, Hoắc Sơ Ngưng giống như kỹ nữ, để trần thân thể lại không mảy may có cách nào tới gần cậu nửa bước.

Dược vật mạnh mẽ tàn phá thân thể của cậu, đẩy cô ta ra hết lượt này đến lượt khác, cậu không biết làm sao vượt qua, chỉ có một điều duy nhất rõ ràng chính là cậu không phản bội Tô Uyển. Sau khi trải qua chuyện lần này, bệnh tình Thẩm Quân Trạch càng trở nên nghiêm trọng, không khống chế nổi cảm xúc, rất nhiều bác sĩ tâm lý đều không có tác dụng.

"Tâm bệnh phải có tâm dược." Bạch Uẩn bất đắc dĩ nói.

Thuốc này chính là Tô Uyển…

Sau đó một lần nữa có tin tức của cô, cậu khắc chế mình không đi tìm cô, bởi cậu sợ mình làm tổn thương cô.

Ông trời giống như muốn đùa giỡn, đột nhiên cô về nước, còn nói bọn họ đã ly hôn, không có chút quan hệ nào.

PS:

Thấu kịch một chút, nam chính thấy được nữ chính có giấy hôn thú với người đàn ông khác, dò la tin tức, xác định nữ chính phản bội cậu. (có hiểu lầm! ! ! ! )

Thật ra tôi không muốn bây giờ, bởi vì từng gặp được nam chính kiểu này ở trong tài liệu nào đó lúc trước, sau này cũng đọc được vài kiểu nhân cách này trong truyện, đương nhiên là sủng văn, có tình cảm.

Bọn họ "Từ nhỏ đã bị ngược đãi, tính cách âm u, gia đình vỡ tan, chỉ có hoài nghi, nhân sinh không có chút ánh sáng nào, có thì cũng chỉ là hắc ám, cuối cùng chết trong tay chính mình."

Kỳ thật loại người này rất tự ti, dù hào quang nam chính vạn trượng…

Trong cuộc sống hiện thực gặp phải loại người này nhất định phải rời xa, không nên tới gần, rất đáng sợ! ! !

Cái này thật ra chỉ là một tiểu thuyết, chính là gϊếŧ thời gian, đừng quá nhập tâm vào.

Đương nhiên kết cục HE, mấy chương về sau đều ngọt ngào.