Chương 91

Bạch Ngôn Sơ hôn lên cổ cô, áo sơ mi của cô cũng rơi xuống chân. Anh đặt bàn tay lên trước ngực cô. Điểm mẫn cảm tê dại giống như có dòng điện xẹt qua, cô không có cách nào ức chế, cả người run rẩy liền không nhịn được đưa tay vòng lên cổ của anh, đáp lại trêu chọc của anh.

Ba năm, bọn họ ước đã ba năm không có đυ.ng vào thân thể của nhau. Nhiều ngôn ngữ hơn nữa, nhiều động tác hơn nữa, cũng không đủ để bày tỏ và thể hiện sự khát vọng của họ. Bọn họ có lẽ cần chiếm lấy nhau, như vậy mới có thể làm bọn họ hoàn toàn cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Du Du cũng cởϊ áσ của anh. Nhưng khi cô cởϊ áσ sơ mi của anh thì thấy trước ngực hắn có một vết sẹo dài.

Cô sững sờ tại chỗ, một hồi lâu mới khẽ nói: "Đây là gì vậy?"diendanlequydon

Bạch Ngôn Sơ cười một tiếng, trong mắt có chút đau thương: "Không có việc gì, tất cả đều đã qua!"diendanlequydon

Cô lại không kìm chế được rồi, ôm cổ của anh rồi khóc: "Anh khi nào cũng như vậy! Anh khi nào cũng như vậy! Cái gì cũng không nói cho em biết!"

Anh ôm cô, bàn tay mơn trớn lưng của cô, nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy em, dù có khổ cũng thấy ngọt ngào." Dứt lời,anh tiếp tục hôn cô. Trêu chọc vùng mẫn cảm của cô.

Cô ngâm nga, cánh tay cũng ôm anh thật chặt. Anh tiếp tục hôn môi cô.

Hai người không thể chờ đến khi lên giường, liền trực tiếp nằm trên thảm trải sàn. Anh đè ở trên người cô, đưa tay mở hai chân cô ra, để cho vật nóng bỏng của mình đi vào nơi ướŧ áŧ của cô......

Anh hung ác mà càn rỡ, du͙© vọиɠ cùng khao khát ba năm nay, bùng nổ như nước vỡ đê, không thể ngăn chặn. Anh gầm nhẹ ở bên tai cô: "Du Du, anh nhớ em!"

Anh

đột nhiên đâm xuyên qua. Cô khẽ kêu một tiếng, tóc dài tán loạn ngoài thảm.

Cô run rẩy khít khao bọc anh lại. Anh mừng rỡ khẽ gọi: "Du Du,có phải em cũng nhớ anh không?"

Anh kịch liệt chạy nước rút, Du Du cũng gào thét hai lần.

Đã ba năm. Ba năm nay, thân thể của cô không được yêu thương. Cho nên, khi anh đi vào, cô không che giấu khát khao của mình đối với thân thể của anh, khít khao bọc anh lại thật chặt.

Cô muốn anh, cô không cần che giấu.

Nghe được tiếng kêu của cô, anh cũng gầm nhẹ. Anh tiến vào lần nữa, như muốn khảm vào trong cơ thể của cô.

Sau cuộc kí©ɧ ŧìиɧ, hai người yên lặng ôm nhau ở trên thảm trải sàn. Mặc dù cả người mềm nhũn, mồ hôi chảy cả người, nhưng bọn họ lại cảm thấy rất vui.

Sau ba năm, đây là lần đầu tiên bọn họ mãnh liệt như vậy, khó có thể dùng lời diễn tả. Cay đắng ngọt bùi, giao hòa với nhau.

Bạch Ngôn Sơ hỏi Du Du: "Vừa rồi em có đau không?"diendanlequydon

Du Du khép mắt lại, làm nũng nói: " Không sao, chỉ là vừa rồi anh dùng sức nhiều quá." Nói tới chỗ này, cô đưa mặt đến trước ngực anh.

Thế nhưng anh lại cười một tiếng, "Thật ra thì......

Anh vẫn chưa dùng hết sức!" Nói xong, anh

nắm tay cô để ở giữa hai chân của anh.

Tay của cô chạm vào chỗ đó. Trên mặt nóng lên, kêu lên: "Ai nha, anh......"

Anh cười cười, đưa tay chạm vào chóp mũi của cô một cái: "Sao lại có thể trách anh? Đều tại em! Mới vừa rồi kẹp anh chặt như vậy!"

Mặc dù cô cảm thấy ngượng, nhưng mà trong nội tâm rất vui mừng, nói: "Tốt lắm! Sao lại trách em?" Nhưng lại có chút lo lắng hỏi, "Ba năm nay, anh vẫn luôn ở một mình sao?"diendanlequydon

Ý của cô là anh thật sự không có người khác sao?

"Có một người phụ nữ vì cứu anh mà chết! Chỉ là, anh với cô ấy không có gì cả. Cô ấy là ân nhân của anh!"

Sau đó anh nói một chút về chuyện của Phỉ Na.

Nước mắt của cô trào ra, lẩm bẩm nói: "Em cứ nghĩ là anh sẽ không trở về nữa."diendanlequydon

Anh vuốt tóc cô, cười nói, "Anh nhất định phải trở về! Bởi vì, nếu như anh sẽ không trở về, thì cả đời này anh sẽ không tha thứ cho mình!"

Du Du lại thở dài: "Tại sao anh không nói cho em mọi chuyện? Tại sao anh làm cái gì, em cũng không biết!"

"Thật xin lỗi, có một số việc, anh sẽ kể cho em sau! Nhưng anh trở về là muốn hoàn thành một chuyện!"

Anh nói xong câu đó, liền ôm lấy cô. Lần này, anh ôm cả người cô lên. Cô bị anh ôm ở giữa không trung, liền nói: "Anh lại muốn làm cái gì?"

Anh cười cười, "Nha đầu ngốc, chúng ta còn chưa có làm xong chính sự!"

Tiếp đó, anh đặt cô lên trên giường, mở hai chân của cô ra. Sau đó anh nằm lên người cô.

Anh thở nhẹ, tay cũng đặt ở trên cơ thể của cô: "Bảo bối, anh muốn biết, ba năm qua

em có nhớ anh không?"diendanlequydon

Dứt lời, anh cúi đầu ngậm quả anh đào trước ngực cô bởi vì động tình mà đã dựng đứng lên.

Triền miên, kịch liệt,...... Cô lần nữa đắm chìm trong sung sướиɠ.

Mặc dù bọn họ đã tiêu hao rất nhiều thể lực nhưng vẫn không biết mệt, hoàn toàn không phát hiện trên giường vô cùng xốc xếch.

Sau đó, bọn họ lại tiếp tục ở trên thảm. Từng tiếng gầm nhẹ cùng tiếng ngâm nga mất hồn, làm cho không khí trong phòng ngủ nóng lên.

Khi thể lực của hai người cạn kiệt thì mới từ trong thân thể nhau đi ra. Anh mỉm cười nói: "Hình như trời đã tối rồi."

Du Du ngồi dậy, ngó ra ngoài cửa sổ, quả thật

bên ngoài đã bật đèn rồi.

Bọn họ lại có thể dây dưa từ ban ngày đến khi màn đêm buông xuống, cô thật sự không nghĩ là mình có thể điên cuồng như thế!

Mặt cô nóng lên, liền trợn mắt với anh: "Được rồi! Anh cũng nên nói một chút tại sao anh lại trở về." Nói xong, cô đứng dậy nhặt quần áo của mình lên nhanh chóng mặc vào.

Bạch Ngôn Sơ cũng bắt đầu mặc quần áo. Đợi sau khi mặc xong, anh liền nói: "Du Du, lần này anh trở về, chính là muốn đưa em đi!"

Rời đi? Trong lòng Du Du đột nhiên run lên, nói: "Anh muốn đưa em đi đâu?"diendanlequydon

"Chúng ta không thể ở lại chỗ này! Du Du, anh, em, còn có Đồng Đồng, đều phải rời đi! Cành nhanh càng tốt!"

Du Du cúi đầu không nói.

Tại sao lần nào cũng như vậy? Ba năm nay anh vẫn không có tin tức, cô nhiều lần đã nghĩ sẽ không được gặp lại anh nữa. Ai ngờ, anh đột nhiên trở về, nói muốn cô cung Đồng Đồng rời đi.

Một lời giải thích cũng không nói với cô, rốt cuộc anh đang muốn làm gì? Tại sao từ trước tới giờ anh đều không giải thích với cô những việc mà anh làm?

Cô cười nói: "Bạch Ngôn Sơ, không, Bạch Như Phong! Chuyện gì anh cũng không nói cho em biết, sao em có thể yên tâm đi theo anh?"

Bạch Ngôn Sơ nói: "Du Du, chẳng lẽ cho đến bây giờ em vẫn nghi ngờ anh không thật lòng với em sao?"

Rốt cuộc thì khi nào cô mới có thể hoàn toàn tin tưởng anh? Mọi việc đều giao cho anh, để cho anh bảo vệ cô chu toàn, bảo vệ nàng mãi mãi?

"Không! Anh sai rồi, em không nghi ngờ anh. Mà là em không thể hiểu được tại sao anh không giải thích với em! Bạch nói sơ, em cũng là con người, em cũng có suy nghĩ. Anh có thể nói với em trước khi làm chuyện gì hay không? Anh đã biến mất ba năm đột nhiên trở về nói em đi theo anh, sao em có thể lập tức đồng ý với anh?"

Bạch Ngôn Sơ nghe cô nói xong, mày kiếm nhíu chặc, trầm giọng nói: "Anh không có thời gian để kể hết mọi chuyện với em! Du Du, anh sẽ nói hết tất cả với em! Nhưng chúng ta phải rời đi lúc này! Tin anh, anh có thể làm được!"

Cô cười khổ: "Tốt nhất anh đừng quên, ở nơi này một khi mà anh ra ngoài, cảnh sát sẽ thấy anh!"

Bạch Ngôn Sơ nói: "Mấy ngày này em hãy giao phó chuyện của công ty, sau đó chúng ta phải đi New Zealand! Anh đã sắp xếp xong, em và Đồng Đồng sau khi đi qua sẽ không có vấn đề gì!"

Du Du cũng rất chán nản nói: "Bạch Ngôn Sơ, anh nghĩ mẹ con em là cái gì? Kêu thì tới, kêu đi thì đi sao? Lúc anh trở về cũng không có một câu giải thích! Hay là chúng ta bàn bạc một chút đi!"

Anh muốn mạo hiểm, cô không muốn theo cùng. Cho dù nàng có thể, còn Đồng Đồng thì sao?

Anh lạnh lùng nói: "Du Du, khi nào thì em mới có thể tin tưởng anh một lần? Anh làm việc đó đương nhiên là anh có lý do! Anh yêu em, anh muốn bảo vệ em cả đời!"

Ngày sáu tháng năm giống như một viên đạn ở trong lòng anh.

Du Du nói: "Đây chính là yêu sao? Chuyện gì anh cũng không nói với em, anh luôn nói vì muốn tốt cho em? Nhưng anh đã nghĩ em cũng có suy nghĩ, em cũng có thể biết anh đang muốn làm gì!"

"Được! Du Du, thật xin lỗi! Nhưng có một số việc sợ rằng phải nói một ngày một đêm mới hết!" Anh cười chua xót cười.

Du Du không có trả lời.

Em chỉ cần giao phó mọi chuyện cho Điền Phương. Sau đó khi em thu thập đồ đạc xong, anh sẽ đưa em và Đồng Đồng đến New Zealand."

Nghe rất hoàn mỹ. Nhưng đây mới thật sự là cuộc sống mà cô muốn sao?

Sau khi cô rời đi, cha sẽ như thế nào? Cuối tuần này cha sẽ xuất ngục.

Bạch Ngôn Sơ nhìn cô, nói: "Anh biết em đang lo lắng cái gì. Em không bỏ được Hương thành, dù sao nơi này cũng là nơi em sinh ra và lớn lên! Em cũng không bỏ được cha em, ông ấy đã lớn tuổi không có ai chăm sóc! Nhưng sau này khi có cơ hội chúng ta sẽ trở lại! Đợi thời cơ đến anh sẽ đón ông ấy sang ở với chúng ta!"diendanlequydon

"Bạch Ngôn Sơ, chúng ta có cần phải làm như vậy không?" Du Du nhìn anh,hỏi.

Thế nhưng anh lại hỏi cô: "Chẳng lẽ em không muốn cùng chúng ta sống cùng nhau?"

Du Du cắn môi, không trả lời.

Bọn họ về sau có thể ở chung một chỗ? Vĩnh viễn không chia cách?

Cô run giọng hỏi: "Anh sẽ làm được sao? Anh thật sự có thể bảo vệ cho em sao?"

"Du Du, chỉ cần em ở với anh... chuyện gì anh cũng làm được!" Anh bình tĩnh nhìn cô.

"Anh sẽ không tiếp tục gạt em?" Cô rưng rưng hỏi.

Anh nói: "Anh có thể làm được, cho anh thời gian!"

Cô xoay người, nói: "Hi vọng anh thật sự làm được!"

Cô chỉ muốn có cảm giác an toàn, không hơn.

=== ====== =========

Sau khi về đến nhà, Du Du không gặp Bạch Ngôn Sơ, chỉ liên lạc với anh. Anh là thuyết phục cô giao phó mọi chuyện cho Điền Phương giao phó, tranh thủ thời gian này rời đi.

Đồng Đồng hỏi cô: "Mẹ, cha thật sự đã trở về sao? Tại sao cha không về nhà vậy?"

Cô chỉ có thể nói với Đồng Đồng: "Cha con rất bận!" Sau đó lại dặn dò, "Con đừng nói với bạn của con và các thầy cô là cha con đã trở về! Bất luận là ai cũng đừng nói, con hiểu không?"

Đồng Đồng rất hiểu chuyện gật đầu: "Con sẽ không nói! Mẹ yên tâm!"

Mà hôm nay, là ngày Đường Hạc Lễ ra tù. Lâm Như Nguyệt, Niên thúc cùng với Du Du đi đón ông.

Mặc dù Đường Hạc Lễ có vẻ già đi rất nhiều, nhưng trạng thái tinh thần cũng coi như tốt. Đêm đó, Du Du nói chuyện với ông.

"Con gái ngoan, chúng ta đã rất lâu không nói chuyện với nhau." Đường Hạc Lễ vô cùng cảm khái.

Du Du dịu dàng nói: "Cha, cha khỏe mạnh là chuyện con vui vẻ nhất! Từ nay về sau, con sẽ chăm sóc cho cha thật tốt!"

Đường Hạc Lễ nhẹ nhàng gật đầu, lại hỏi: "Bây giờ con có thể nói cho ta biết trong lòng con rốt cuộc có chuyện gì?"

Ông nhìn ra được Du Du muốn nói lại thôi, dáng vẻ đầy tâm sự. Cô gái hấp tấp được chiều chuộng trong quá khứ, giống như đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Du Du nói, "Cha! Thật xin lỗi! Con có chuyện vẫn gạt cha!"

Đường Hạc Lễ"Ừ" một tiếng, hỏi: "Là về A Sơ sao?"

"Cha, thật ra thì anh ấy không có chết!"

Đường Hạc Lễ liền giật mình, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, thở dài một tiếng.

"Lúc đó anh ấy giả chết, người chết không phải anh ấy. Sau đó anh ấy đi Nam Phi rồi đi Mĩ. Đây đều là những chuyện sau khi anh ấy trở về mới nói cho con biết! Ba năm này anh ấy không có liên lạc với con!"

"Nó trở về khi nào?" Đường Hạc Lễ hỏi.

"Đã gần một tháng!"

Đường Hạc Lễ cười hỏi: "Du Du, có phải con trách nó lúc đầu không nói lời nào liền bỏ lại con mà đi hay không? Hay là, con nghĩ là nó chạy trốn?"

"Cha......" Du Du ngồi xổm xuống,

nằm ở trong ngực cha sụt sùi khóc, "Con

nên làm thế nào?"

"Con hãy làm theo cảm giác của con đi! Ta cũng biết, có lúc tin tưởng một người là một loại mạo hiểm! Nhưng cuộc sống phải luôn luôn mạo hiểm." Đường Hạc Lễ

vuốt ve cái ót của cô nói.

"Con có chút sợ anh ấy bây giờ! Con có chút không hiểu rõ anh ấy, bởi vì ba năm qua anh ấy làm cái gì con đều không biết!" Du Du khẽ run, âm thanh rất nhỏ.

Đường Hạc Lễ nói: "Cho nó thời gian đi,

có thể là nó có lý do riêng!"

Lại hỏi, "Nó ở đâu? Ta có thể gặp nó một chút được không?"

=== ====== ========

Sáng sớm hôm sau, Du Du đến Hoa An rất sớm lấy giấy ủy nhiệm tự tay viết đưa cho hắn. Trên đó viết: Điền Phương sẽ trở thành

Phó Tổng giám đốc và thành viên ban quản trị, sẽ điều hành công ty.

Điền Phương ngạc nhiên hỏi: "Tại sao Tổng giám đốc lại làm như vậy?"

Du Du ưu nhã cười nói: "Ba năm qua, cậu đã đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở Hoa An, tôi rất cảm ơn cậu! Đây cũng là điều cậu nên được hưởng! Tôi sắp đi nước ngoài với con gái của tôi, sợ rằng sẽ không trở lại."

"Tổng giám đốc muốn định cư ở nước ngoài?" Điền Phương cảm giác có chút ngoài ý muốn. Quả thật, trước kia cô chưa từng nói với hắn.

"Cho nên, mọi chuyện của Hoa An, liền giao cho cậu!" Du Du nói.

"Tổng giám đốc?" Điền phương cảm thấy có chút khϊếp sợ.

Du Du vẫn cười nói như cũ: "Tôi đã triệu tập những đồng nghiệp khác đến lúc ba giờ chiều! Đến lúc đó tôi sẽ chính thức tuyên bố chuyện này!"

Điền Phương không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Tất cả đều do Tổng giám đốc quyết định!"

Du Du còn nói: "Chuyện tôi định cư ở

nước ngoài, cậu không được nói ra. Đến lúc đó tôi sẽ nói Hội Đồng Quản Trị giữ bí mật!"

Điền Phương trả lời: "Tôi đã hiểu!"