Đời trước khi chưa ly hôn, Du Du vẫn không muốn mang thai đứa bé của anh, cho nên vẫn dùng loại thuốc này để ngừa thai, mỗi tháng uống trong thời kì rụng trứng, uống cho đến khi kì sinh lý đến mới thôi.
Mà mấy ngày vừa lúc là thời kỳ rụng trứng. Anh làm chuyện tốt này! Hiện tại cô không muốn
để lại dấu vết của anh, càng không nghĩ dưới tình huống diêndẫnlqđ này giúp anh sinh con!
Đổ ra hai viên thuốc, nuốt vào trong miệng. Đi ra thì lại thấy Bạch Ngôn Sơ khoác áo ngủ đang đứng trước mặt mình.
Tránh né ánh mắt của anh, cô đi tới lấy nước ly, uống vào một ngụm.
Bạch Ngôn Sơ hỏi: "Lại uống thuốc sao?"
Chuyện cười! Chẳng lẽ muốn cô mang thai?
Đời trước không có duyên sinh con cho anh. Đời này, cô tuyệt đối sẽ
không sinh con cho anh!
"Tôi không thích lưu lại dấu vết của anh." Cô khẽ nói, không có một tia cảm xúc. Mặc dù, đáy lòng đã có chút gợn sóng.
"Anh hiểu! Du Du, em hận anh." Anh cười như không cười.
Du Du lại nói: "Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi thật sự đã rất mệt mỏi."
Anh đi tới, đưa tay ôm lấy cô. Cô không tránh thoát được, liền giằng co. Cằm của anh cọ xát vào trán của cô, hơi thở nóng bỏng phả vào mi tâm cô: "Ừm, cử động nữa anh sẽ lại ném em lên giường nữa đấy! Có muốn ôn lại chuyện tối ngày hôm qua nữa hay không?"
"Khốn kiếp! Buông tay!" Mặt cô đỏ bừng kêu lên.
Anh cười khẽ, cuối cùng thuận theo buông cô ra, lại hỏi: "Vòng tay anh mua sao em không đeo?"
"Bởi vì tôi có nhiều lựa chọn!" Cô hung hăng nói, sau đó đi vào phòng tắm đi rửa mặt, bởi vì sợ anh lại xông vào nữa, liền đóng cửa lại.
=== ====== =======
Đói bụng rồi,
lúc ăn bữa sáng Du Du cảm thấy hôm nay trứng ốp lết đặc biệt thơm ngon. Đối diện là Bạch Ngôn Sơ đang ngồi uống cà phê, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô ăn.
"Du Du, em suy nghĩ đến đâu rồi?" Bạch Ngôn Sơ dò xét hỏi.
"Cái gì?" Du Du cố ý giả ngu. Mặc dù đã biết anh muốn hỏi điều gì.
"Em đừng giả ngốc nữa, trừ việc tiếp nhận anh ra, em không có sự lựa chọn khác." Thế nhưng anh lại nói trúng tim đen của cô.
DU Du không có đáp lời, ăn xong thức ăn trong đĩa của mình rồi, thì để dao nĩa xuống nói, "Tôi ăn xong rồi."
Đang lúc cô đứng lên, anh hỏi cô: "Hôm nay Chủ nhật, có định đi đâu không?"
Hôm nay thì ra là chủ nhật? Du Du thật sự đã quên! Tối hôm qua bị anh giày vò như vậy, thật sự là choáng váng cả đầu óc, chuyện gì cũng không nhớ.
"Mệt mỏi, không muốn đi đâu cả." Cô xoay người đi nói.
Anh cười nhẹ: "Vậy hôm nay anh ở lại đây với em!"
Du Du đang muốn nói lại, phía cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của chị Tiên: "Tiểu thư, lão gia đã tới!"
Cha đến rồi hả? Du Du không ngờ mới sáng sớm đã được nghênh đón nhân vật lớn, liền nói: "Chị nhanh đi chuẩn bị trà Phổ Nhỉ!"
Trong lòng lại rối loạn: Bị cha chứng kiến thấy Bạch Ngôn Sơ ở đây! Ông ấy sẽ nghĩ gì đây?
Quả nhiên, Đường Hạc Lễ đi vào, cười ha ha mà nói: "Hả? A Sơ cũng ở đây à?" Trên mặt lại là vẻ mừng thầm.
Bạch Ngôn Sơ cũng không hề lúng túng, gật đầu một cái: "Tối hôm qua con về cùng với cô ấy."
Hình ảnh làm người khác nhức đầu sắp diễn ra, Du Du rất muốn lặng lẽ tìm một cơ hội để chạy đi. Nhưng, Đường Hạc Lễ lại hắng giọng nói: "A Sơ, ta đã đọc báo sáng nay rồi! Ta đã thấy được bản xét nghiệm DNA kia."
"Thật xin lỗi, thật ra thì con vẫn luôn muốn tìm đứa bé để làm xét nghiệm, nhưng vẫn chưa có thời gian." Bạch Ngôn Sơ điềm đạm nói, dứt lời lại diêndẫnlqđ nhanh chóng liếc nhìn Du Du. Cô hít một hơi, cảm thấy đáy lòng lại bắt đầu nhộn nhạo cả lên.
Tại sao tâm tình của mình lại dễ dàng bị anh tác động như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì đêm qua mình có dính đến cơ thể của anh sao?
Coi như là anh đã chinh phục được cơ thể của cô, nhưng điều đó không đại biểu cho việc anh sẽ trói buộc được linh hồn cô.
Anh nói không sai, cô lấy cái gì để đấu với anh đây?
Đường Hạc Lễ vui mừng cười: "Thì ra là như vậy, vậy thì đã vất vả cho con rồi! Mọi chuyện đã được giải thích, vậy thì tốt!"
Bạch Ngôn Sơ vẫn chỉ cười khẽ như cũ: "Lão gia tử, con không thể để cho chuyện này tiếp tục làm ảnh hưởng đến Hoa An chúng ta."
Đường Hạc Lễ gật đầu một cái: "Tốt lắm, con thâm minh đại nghĩa như vậy là rất tốt! Tiếp đó, con nên tập trung tinh lực để ứng phó chuyện công viên trò chơi đi!"
Du Du ngồi ở một bên lắng nghe, trong lòng chấn động: Từ lâu đã nghe nói Hoa An mua một mảnh đất lớn để chuẩn bị xây một công viên trò chơi với diện tích lớn, chủ đề là "Công viên hướng tới ước mơ".
Bạch Ngôn Sơ rất tự tin nói: "Rất nhanh có thể đi kêu gọi đầu tư rồi! Lần này con sẽ định tìm trong phạm vi toàn cầu, nhất định sẽ tìm được kiến trúc sư phù hợp!"
Du Du nghiêng đầu khẽ liếc anh một cái. Anh thật sự đã thay đổi rất nhiều. Anh không còn là cậu nam sinh tuấn tú hướng nội hay ngại ngùng mà cô theo đuổi trước kia nữa, mà đã trở thành một người đàn ông mạnh mẽ bá đạo, khí thế sắc bén.
Chẳng lẽ, tiền bạc và địa vị thật có thể dễ dàng thay đổi cá tính của một người sao?
"Được, chỉ cần con có thể làm xong, ta nhất định sẽ cho con một bất ngờ lớn." Đường Hạc Lễ rất hài lòng nói.
Du Du càng nghe thì đáy lòng càng trở nên rối loạn, chuyện mà trước kia Niên thúc từng nói qua với cô, lại là thật.
Cha không hề có nửa điểm chất vấn đối với Bạch Ngôn Sơ. Lúc anh công bố ra kết quả xét nghiệm DNA ở trong buổi dạ hội, cô mới nhận ra, lòng dạ của Bạch Ngôn Sơ đúng là không phải sâu bình thường.
Trong lòng lại trở nên rét lạnh.
Lời nói của Niên thúc bắt đầu quanh quẩn ở trong đầu. Cô ngừng thở, tâm tư rối loạn, ngay cả cha gọi cũng không hề có phản ứng.
Đường Hạc Hễ lạnh lùng nói: "Nha đầu này, con làm gì đó?"
"A, cha!" Cô rốt cuộc cũng có phannr ứng, đi lại kéo cánh tay của cha.
Đường Hạc Lễ cười đề nghị: "Khí trời hôm nay rất tốt, không bằng con với A Sơ ra ngoài đi dạo đi!"
Du Du cắn môi, không nói gì.
"Con cũng nghĩ như vậy." Bạch Ngôn Sơ cười, cố ý nhìn phản ứng của cô gái kia.
Du Du có chút dao động, nói: "Cũng được, con lên thay đồ đây!" Sau đó liền xoay người đi về phía cầu thang.
=== ====== =====
Thay xong quần áo, Du Du đi xuống lầu sau đó cùng với Bạch Ngôn Sơ ra khỏi nhà.
Bạch Ngôn Sơ đột nhiên nói: "Du Du, em thấy rồi đấy, cha em hi vọng chúng ta có thể tái hợp."
Du Du bỗng nảy ra một kế, cười với anh: "Anh gấp làm cái gì? Mặc dù tôi không có chính thức trả lời chắc chắn anh, nhưng tôi chưa nói là không diêndẫnlqđ đồng ý."
Anh cũng sẽ lo lắng suốt ruột? Đoán chừng là suốt ruột muốn chiếm lấy toàn bộ tài sản của Đường gia, thừa kế vị trí tối cao của Hoa An?
"Anh biết em hận anh, nhưng có một số việc em không thể lựa chọn."
Cô nửa đùa nửa cảnh cáo nói, "Cảnh cáo anh đừng lại dùng loại giọng kiểu ra lệnh nói chuyện với tôi, tôi sẽ khiến cho anh hai bàn tay trắng đấy!" Nói xong liền đi qua trước mặt anh.
Anh cười cười, tựa hồ đang nhượng bộ, "Được, anh không ép em."
Sau khi lên xe, Du Du đột nhiên nghĩ tới chuyện tối hôm qua Kha Triết Nam nói với cô.
Nói như vậy, Bạch Ngôn Sơ đã sớm biết Giang Tâm Di và Kha Triết Khôn có tư tình, hơn nữa còn biết cô ta mang thai đứa bé của Kha Triết Khôn?
Nhưng anh vẫn một mực bảo vệ cô ta là vì sao?
Cô nhìn khung cảnh trước mặt hỏi: "Gần đây Giang Tâm Di sao rồi?"
Cô sẽ không nói cho người đàn ông trước mắt này biết, cô đã đoán được quan hệ giữa Giang Tâm Di và Kha Triết Khôn.
Bạch Ngôn Sơ có chút ngẩn ra, nói: "Vẫn như vậy. Không có đi ra ngoài làm việc." Sau đó lại tăng thêm một câu, "Du Du, anh không có quan hệ gì với cô ta nữa. Chuyện đã qua không nên nhắc tới nữa, còn chuyện nào nên sáng tỏ thì anh đã làm rồi."
Du Du cười như không cười mà nói: "Chẳng liên quan gì tới tôi."
Nhưng nghĩ đến việc đứa bé kia thật sự không phải là con của anh, đáy lòng cô lại có chút vui mừng.
Bạch Ngôn Sơ nói xong câu này liền khởi động động cơ: "Du Du, đừng nghĩ tới Kha Triết Nam nữa. Nếu không,
không mang lại tốt lành gì cho cậu ta cả."
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời đi.
"Em muốn đi đâu để giải sầu?" Anh cười hỏi, tâm tình hình như không tệ.
Du Du nghiêm mặt: "Đưa tôi đến dưới lầu công ty là được."
"Cuối tuần còn tới công ty? Em muốn làm nhân viên ưu tú hàng năm à?"
"Coi như là vậy đi! Anh chở tôi đến đó đi."
"Được! Anh có thể vào làm việc cùng em."
Cô vội vàng nói: "Không cần! Anh đưa tôi đến đó rồi đi đi!"
Thật ra thì cô muốn lặng lẽ đi thăm Tiểu Nam. Tối hôm qua hắn bị Chu Tiểu Thanh và Bạch Ngôn Sơ tả hữu giáp công (đánh gọng kìm) như vậy, không tức chết mới là lạ! Cô nghĩ mình nên đi an ủi hắn.
Bạch Ngôn Sơ khẽ chau mày kiếm lại: "Chẳng lẽ em có hẹn với ai sao?"
Anh lại có thể bắt đầu nghi ngờ! Cô có chút nóng nảy nói: "Anh có ý gì? Dù sao anh cũng không được can thiệp vào!"
"Kha Triết Nam?" Nam nhân từng bước ép hỏi.
"Không!" Du Du hung hăng nói. Nhưng cô thật sự không biết, nếu nói ra đấy là Kha Triết Nam, anh sẽ có phản ứng gì nữa?
"Xem ra thật sự là cậu ta." Bạch Ngôn Sơ diêndẫnlqđ lạnh lùng cười một tiếng, "Hay là thế này đi! Chúng ta cùng đi gặp cậu ta? An ủi cho tâm hồn đã bị tổn thương của cậu ta."
"Anh có bệnh à?" Du Du không chút nề hà hét lên.
"Nếu muốn đi gặp cậu ta, vậy thì em và anh cùng nhau đi." Anh vẫn cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo vẻ tức giận.
Du Du không nói chuyện nữa, một tay bấu thật chặt vào làn váy trên đầu gối.
"Chúng ta đi Úc Đầu đi!"
Úc Đầu là ven biển ở phía Tây Hương thành, nơi đó tuy người thưa thớt nhưng cảnh sắc lại rất đẹp, ở đó có vài khu biệt thự nghỉ dưỡng.
Nơi đó cũng là nơi trước kia bọn họ hay đến. Mặc dù, đều là cô làm loạn đòi đi.
Tại sao anh lại đột nhiên nhắc tới nơi này? Trong lòng Du Du khẽ run, không lập tức đáp lời.
Anh nhếch môi mỉm cười: "Không nói lời nào chính là đồng ý!"
Du Du lại cười lạnh: "Bạch tổng muốn đi nhặt vỏ sò à? Thật có hữu tình!"
Bạch Ngôn Sơ lại nói: "Ban đêm nếu như khí trời sáng sủa, còn có thể ngắm những vì sao."
Người nói chuyện giọng nói bình thản, nhưng trong lòng của người nghe lại gợn sóng.
Thật ra thì tâm nguyện lớn nhất của cô, chính là có thể dắt tay người đàn ông mình yêu cùng ngắm những vì sao.
Đáng tiếc, nguyện vọng này kiếp trước không thực hiện được.
Có lẽ, kiếp này cũng khó mà thực hiện.
Cô cười khổ: "Tối nay có lẽ trời sẽ mưa!"
"Tùy vào trời cao an bài!"
=== ====== =======
Đến Úc Đầu đã là quá giữa trưa rồi, Bạch Ngôn Sơ đã thuê được một biệt thự ngay trước bờ biên.
Du Du bởi vì tối hôm qua không thể nào ngủ ngon, đã cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, ngáp mấy cái.
Bạch Ngôn Sơ kéo rèm trong phòng ngủ của biệt thự ra, nhìn cô cười một tiếng: "Lại mệt rồi hả?"
Anh hỏi như vậy làm cô nhớ lại cảnh diêndẫnlqđ tượng tối hôm qua thì liền đỏ mặt la ầm lên: "Mệt thì mệt thôi, còn phải hỏi!"
Anh bất đắc dĩ cười khổ, sau đó chỉ chỉ về phía giường: "Vậy thì đi ngủ một chút đi!"
"Vậy anh đi ra ngoài đi!" Cô nhìn anh chằm chằm nói.
Anh nói: "Em còn như vậy nữa, anh sẽ cùng em ôn lại chuyện cũ đêm qua đấy."
Cô tức giận, hình như như vậy mới có thể áp đảo anh về mặt khí thế: "Anh đừng được voi đòi tiên!"
"Anh đúng là muốn thử ‘Được voi đòi tiên’ một lần." Anh nhếch môi, đi tới trước mặt cô cúi đầu xuống ngắm nhìn cô, còn đưa tay nâng cằm cô lên.