Editor: Quỳnh Nguyễn
Khóe môi lười biếng gợi lên: "Có ý tứ - - "
Cửa kính xe hơi hơi mở ra, bên ngoài, không khí cuồn cuộn chui vào, đưa khói thuốc của anh phả ra.
=============
Xe công cộng ngừng lại ở đúng điểm dừng, Mộ Thanh Vũ đã tẩy đi trang điểm, thay váy dài, mặt mộc không trang điểm nhìn tình cảnh bên ngoài, cách đó không xa xuất hiện nhà trẻ Sắc Thái Tiên Minh.
" Bác tài, ngừng chỗ nhà trẻ một phen, cám ơn!"
Mộ Thanh Vũ đi xuống xe công cộng, làm ổn cảm xúc chính mình một phen, trên mặt một lần nữa tìm về tươi cười thoải mái, xoay người đi vào cửa chính nhà trẻ.
Trong phòng học nhà trẻ, cô giáo đang dọn dẹp rồi. Mộ Thanh Vũ nhìn xung quanh một chút, phát hiện tất cả phòng học đều đã trống, đã không có bóng dáng đứa nhỏ.
Cô giáo dọn dẹp buông ra cái chổi trong tay đã đi tới, nhìn đến Mộ Thanh Vũ mặc áo sơmi trắng và váy dài, sửng sốt: "Là tới đón Mộ Thượng Ân đi!"
"Vâng!" Mộ Thanh Vũ trả lời, nhưng mà ánh mắt vẫn lại là càng không ngừng nhìn về phía xung quanh tìm kiếm.
"Không cần tìm kiếm, nó đã bị một người nam nhân đón đi!"
"Đón đi?"
Mộ Thanh Vũ kinh ngạc nhìn cô giáo, cảm giác tâm chính mình đang không ngừng gia tăng tốc độ, trong đầu xuất hiện bóng dáng bạn bè bình thường của chính mình.
Cô giáo cầm lấy một tờ giấy, phía trên viết một chuỗi số điện thoại: "Người này để lại số điện thoại, nói cô nhìn liền biết, hơn nữa tôi xem đứa nhỏ lại vẫn nhận thức anh, cho nên..."
Bởi vì Mộ Thanh Vũ rõ ràng không biết chuyện, để cho cô giáo nhà trẻ vẻ mặt xin lỗi, chính mình cũng thật không ngờ sẽ xuất hiện chuyện như vậy. Nếu Mộ Thượng Ân đã xảy ra chuyện, như thế nhà trẻ sắp sửa phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Mộ Thanh Vũ nhìn số điện thoại biết rõ người đón Ân Ân đi, tâm bất an nhất thời buông xuống rất nhiều. Cô xem cô giáo dè chừng ôn nhu cười: "Tôi biết là ai đón đi, cám ơn cô!"
Đi khỏi nhà trẻ, Mộ Thanh Vũ đứng ở ven đường lập tức cản lại một chiếc tắc xi, không hề nghĩ ngợi, lên xe thẳng đến nhà của mình.
Hoàng hôn đã dần dần buông xuống, xung quanh toàn bộ đều đã trở nên tối tối xuống. Chân trời màu đỏ vẫn như cũ bồi hồi ở trong không trung vào thời khắc cuối cùng của một ngày.
Thành thị đều đã bởi vì một chút màu đỏ chanh cuối cùng trên bầu trời này mà bị l*иg trên một tầng sa mỏng màu da cam. Những cái kiến trúc cao lớn hoa lệ trong thành thị này vào lúc này có một phong cách riêng. Mà kẻ có tiền cư trú biệt thự xa hoa, bởi vì vĩnh viễn là khu vực lấy ánh sáng tốt nhất tại cả tòa thành thị, lại tại loại trời chiều này làm cho người ta thấy được tiền tài hấp dẫn.
Đó là một loại xa hoa nhàn nhạt chưa bao giờ có, cũng là một loại kiến trúc có phong cách đỉnh phong không gì có thể so sánh được.
Nhưng mà nơi ở của Mộ Thanh Vũ, cũng không thuộc về những thứ này.
Tại phía xa bên cạnh thành thị kiến trúc cũ kỹ, cho dù cũng có loại hoàng hôn bao phủ này nhưng lại làm cho người ta cảm thấy được càng thêm lụp xụp.
Nơi đó có dấu vết thành thị phát triển, vĩnh viễn có thể nhìn đến thời gian đem nơi này mài mòn nhìn không ra nguyên trạng, thậm chí là những cái giá phòng bởi vì cấp tốc tăng trưởng mà những lão già ở nơi này không thể rời khỏi, tại trên mặt bọn họ sớm đã tràn đầy những cái bất đắc dĩ cùng nếp nhăn vì tiền vì sinh tồn khó khăn mà lưu lại. Nhưng mà, lúc này tựa hồ đã chấp nhận vận mệnh chính mình, ngồi ở dưới nhà lầu cũ nát, nhìn lên bầu trời, chỉ có tiếng cười bên cạnh có thể chứng thật bên cạnh bọn họ còn có một tia hi vọng.