Chương 6

Edit: Vũ Vũ

Ngày 3 tháng 2 năm XX.

Con nhóc Ôn Niệm này ngày nào cũng ngốc ngốc, giống hệt con cún vàng ở cổng làng dưới quê vậy.

Nếu mình mà đến lớp chọn, dựa vào đầu óc của cậu ấy thì làm sao mà thi đại học được.

Haizz, vẫn phải để mình ra tay. Thi đại học xong nhất định mình phải bắt cậu ấy khao một bữa ra trò.

Ngày 15 tháng 2 năm XX.

Trên đường về nhà, mình và Ôn Niệm gặp phải Như Lan.

Nói thật, mình không muốn gặp cậu ta chút nào, mỗi lần đυ.ng mặt là không có chuyện gì tốt hết.

Lần trước mình đuổi chó, kết quả dép trơn quá trượt lên hẳn cổ chân.

Mà như vậy còn chưa phải thảm nhất, thảm nhất chính là mình trẹo chân, tay còn chống vào bãi phân chó nóng hôi hổi TT.

Nếu cậu ta nói chuyện này cho Ôn Niệm nghe thì chẳng phải mình mất hết mặt mũi à? Khéo cả đời này còn chẳng dám ngẩng đầu trước mặt Ôn Niệm nữa.

Mình cũng không hiểu cái cô Như Lan này nghĩ cái gì, cứ nhìn thấy mình là ấp úng, trốn tránh, mình cũng đâu có nợ cậu ta tiền?

Mình nói với cậu ta là đừng có đem chuyện mất mặt của mình nói cho người khác, cậu ta còn đòi ngoéo tay với mình, ngoéo cái gì mà ngoéo? Trẻ trâu!

Mình chỉ chơi cái trò ngoéo tay trẻ trâu này với Ôn Niệm thôi!

Mình kích động đi tìm Ôn Niệm, nhìn thì có vẻ như muốn đưa quần áo cho cậu ấy khâu, nhưng thật ra là rất muốn gặp cậu ấy.

Tuy rằng sớm chiều ở chung, nhưng vẫn không đủ.

Không biết có phải mình có tật xấu gì không, nhắm mắt mở mắt thì trong đầu đều là cậu ấy, y như thằng ngốc vậy.

Kết quả nhỏ này không biết bị làm sao, mình chỉ trêu cậu ấy một câu mà cậu ấy lại dám bảo mình đưa quần áo cho Như Lan khâu.

Mình và Như Lan thì liên quan gì đến nhau?

Ngày 16 tháng 2 năm XX.

Con nhóc Ôn Niệm này càng ngày càng to gan, đi học không đợi mình, phí công mình còn chuẩn bị cơm gạo nếp mà cậu ấy thích ăn nhất nữa chứ!

Đang lúc mình tức giận mà cậu ấy còn dây dưa không rõ với Thẩm Tu.

Đúng, Thẩm Tu chính là hội trưởng Hội Học Sinh của trường.

Cậu ta cứ nhìn Ôn Niệm cười, cười cái gì mà cười, tưởng răng trắng lắm à?

Mình muốn gia nhập nhóm của họ, kết quả Ôn Niệm nói mình vẽ tranh xấu như choá TT.

Sao cậu ấy biết mình vẽ xấu nhỉ? Nhất định là cậu ấy luôn chú ý đến mình đây mà. Chắc chắn cậu ấy cũng có ý với mình luôn!

Mỗi ngày mình đều lắc lư trước mặt cậu ấy và Thẩm Tu, làm thằng nhóc kia không thoải mái.

Hứ, muốn cạy góc tường của ông đây ấy à, đã hỏi qua ý kiến của bổn thiếu gia chưa?

Bởi vì mình làm dơ quần áo của Ôn Niệm nên muốn giặt cho cậu ấy, vậy mà cậu ấy còn muốn tuyệt giao với mình!!!

Vậy mà cậu ấy dám vì Thẩm Tu mà muốn tuyệt giao với mình??? Được lắm, tuyệt giao thì tuyệt giao, đồ con nhóc thúi, mình tức đến nỗi tức cả ngực, mình mà còn để ý đến cậu ấy nữa thì mình là heo!

Mình đúng là không có tiền đồ, tuy mạnh miệng nói muốn tuyệt giao với cậu ấy, nhưng đến lúc nhìn thấy Ôn Niệm, mình lại mềm lòng.

Rất muốn nói chuyện với cậu ấy, cho dù cậu ấy chỉ cần cười với mình một cái cũng được rồi. Tự nhiên thấy bản thân mình hèn mọn quá mức.

Ngày 5 tháng 3 năm XX.

Thẩm Tu vẫn chưa từ bỏ ý định với Ôn Niệm, còn hẹn cậu ấy đi ngắm mặt trời mọc.

Trai đơn gái chiếc ngắm mặt trời mọc cái khỉ gì?

Đương nhiên mình sẽ không cho hai người họ cơ hội ở riêng với nhau nên cũng đòi đi theo, vậy mà cậu ấy còn gọi cả Như Lan đi.

Gọi thì gọi, dù sao cũng chỉ là thêm một người thôi mà, có nữ sinh tâm sự với cậu ấy cũng tốt. Còn mình ấy à, đương nhiên phải tìm cơ hội để cho Thẩm Tu một bài học.

Con nhóc Ôn Niệm này cứ xụ mặt với mình, nhưng với Thẩm Tu lại cười tươi như thể đang đắm mình trong gió xuân, có cần phải phân biệt đối xử như vậy không?

Còn cái cô Như Lan này nữa, vai không giơ lên cao được mà cũng chẳng bê nặng được, nhìn qua giống như không thể mắng, mình bảo cậu ta cứ đứng dẹp sang một bên, cậu ta còn cứ thò tay quấy rối, phiền gần chết.

Khoảnh khắc biết Ôn Niệm suýt chút nữa rơi xuống núi, trái tim mình cũng như ngừng đập vậy.

Tuy biết cậu ấy không làm sao, nhưng mình vẫn nghĩ mà thấy sợ, không khống chế được mà cả người cứ run rẩy.

Mình muốn ôm lấy cậu ấy, nhưng mở miệng lại toàn những lời chỉ trích.

Cậu ấy bị mình mắng tới nỗi sửng sốt.

Mình hối hận cực kì.

Nhưng đến khi quay lại, mình thấy Thẩm Tu đang ôm Ôn Niệm, còn cậu ấy đang rúc vào ngực tên kia khóc thút thít.

Trong nháy mắt, thế giới của mình sụp đổ.

Mình rất tự tin lại kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn, những gì mình muốn thì chắc chắn sẽ đạt được.

Nhưng Ôn Niệm là ngoại lệ.

Đối mặt với cậu ấy, mình sẽ lo được lo mất, mình sẽ rối rắm khó chịu, khi thì vui khi thì đau lòng, sẽ vì một ánh mắt hay một câu nói của cậu ấy mà suy nghĩ miên man nửa ngày.

Mình cho rằng chỉ cần mình đối xử với cậu ấy đủ tốt thì cậu ấy sẽ không rời khỏi mình, nhưng mình không tính đến một người ngoài ý muốn xuất hiện như Thẩm Tu.

Cậu ấy thích Thẩm Tu.

Mà mình ghen ghét với Thẩm Tu, thậm chí còn căm hận cậu ta.

Mình không thể hiểu nổi, mình và Ôn Niệm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng thanh mai lại đánh không lại trời giáng.

Khiến mình thật sự hết hy vọng không phải cậu ấy nói thích Thẩm Tu, mà cậu ấy tác hợp cho mình và Như Lan.

Hẳn là cậu ấy không để ý đến mình một chút nào, nếu có thì sao có thể đẩy mình cho người khác? Sao cậu ấy dám, sao cậu ấy nỡ làm vậy?

Ôn Niệm, em có hối hận không?

Anh hối hận rồi.

Lẽ ra anh phải nói cho em biết từ sớm, rằng anh thích em.

Rất thích rất thích rất thích em.

Ôn Niệm, em ngoảnh lại nhìn anh được không?