Chương 6

"Đúng vậy, người mang ngọc mà không có tội, chi bằng cứ sống thoải mái mà không phải lo nghĩ. Ngôi nhà cổ này cũng để lại cho con, đưa ra thị trường cũng là một tài sản lớn." Lục Thừa Ân nhận được ánh mắt của Lư Ngọc Hương, liền nói theo, ý như muốn đe dọa.

Lục Diên Lâm dưới dạng hồn phách chỉ có thể bất lực nhìn, anh muốn bảo Tần Thời Nghi đừng nghe bọn họ, một chữ của bọn họ cũng không đáng tin. Chỉ cần làm theo đúng quy trình pháp luật, mọi thứ sẽ là của Tần Thời Nghi, không cần phải sợ bọn họ. Nếu nghe lời bọn họ, cuộc sống của Tần Thời Nghi sẽ chẳng dễ dàng gì.

Đáng tiếc, Tần Thời Nghi vẫn đờ đẫn như trước, chỉ khi nghe đến từ "tìm người khác" mới có chút phản ứng.

Còn Lục Hạo Thiên vẫn lộ vẻ bồn chồn không yên.

"À đúng rồi, em trai con muốn lên phòng sách của Diên Lâm xem có gì để quên lại không, sau này có lẽ sẽ không còn đến đây nữa, đúng không Hạo Thiên?" Lư Ngọc Hương đưa mắt ra hiệu.

Khi ông cụ Lục còn sống, ông chưa bao giờ cho phép vợ chồng Lục Thừa Ân vào phòng sách, thậm chí không thích bọn họ đến căn nhà cổ này. Tuy nhiên, Lục Hạo Thiên là một ngoại lệ. Khi còn nhỏ, ông cụ Lục từng muốn đào tạo cậu ta tốt hơn.

Lục Diên Lâm không giống như Lư Ngọc Hương, anh không đề phòng người em kế này. Anh biết cậu ta không hoàn toàn xấu xa, chỉ là ăn chơi lêu lổng, hống hách mà thôi.

“Ừm... Ừm.” Lục Hạo Thiên miễn cưỡng đáp lại.

“Không ai được vào phòng sách.” Tần Thời Nghi lạnh lùng nói.

Nơi chồng cậu đã từng ở, không ai được phép đυ.ng vào.

“Tại sao chứ? Diên Lâm là chồng cậu, cũng là con trai của chúng tôi.” Nghe vậy, Lư Ngọc Hương phản ứng dữ dội hơn.

“Hạo Thiên, con vào thẳng trong đó đi.”

Lục Hạo Thiên chần chừ, cuối cùng vẫn quay đầu bước về phía phòng sách.

Sức mạnh của Tần Thời Nghi rất lớn, vợ chồng nhà họ Lục muốn ngăn cậu lại nhưng bị đẩy ngã xuống đất.

Luật sư bên cạnh chỉ đứng nhìn, không muốn dính vào chuyện nhà của hào môn.

Lục Hạo Thiên và Tần Thời Nghi cao ngang nhau, đều là Alpha, nên thể lực tự nhiên vượt trội hơn Omega. Do đó, hai người rơi vào tình thế giằng co ngang sức.

“Ra ngoài.” Tần Thời Nghi lạnh lùng nói.

Lục Hạo Thiên nhớ lại lúc đối phương mới gả vào nhà họ Lục, rõ ràng thần thái không như bây giờ, chỉ là con người khác nhau mà thôi.

“Lục Diên Lâm tốt đến vậy sao? Anh không thể quên được anh ta à?” Lục Hạo Thiên chưa bao giờ nghĩ mình lại không thể hơn một người đã chết. Cậu ta trẻ khỏe, ngoại hình không tồi, tại sao ai cũng nghĩ cậu ta không thể sánh bằng Lục Diên Lâm tên ốm yếu đó?

“Cút.”

Trong lúc giằng co, Lư Ngọc Hương không biết từ đâu tìm được một cây gậy gỗ, lén đứng sau cánh cửa.

Tần Thời Nghi vừa vặn quay lưng về phía bà ta.

Lục Diên Lâm nhìn thấy, khi Lư Ngọc Hương hung hãn vung tay, theo phản xạ, anh đứng chắn trước Tần Thời Nghi, lo lắng hét lên: “Cẩn thận!”

Nhưng dù sao anh chỉ là một linh hồn, không thể ngăn cản tất cả mọi chuyện xảy ra.

Trước khi Tần Thời Nghi ngất đi, cậu mơ hồ nghe thấy: “Mau mang chai thuốc này về tiêu hủy, tránh để lộ chuyện.”

Lục Hạo Thiên vẫn còn sốc: “Mẹ, mẹ cố ý hại người, hơn nữa mẹ bảo đó là thuốc vitamin nên con mới đổi, mẹ không nói với con là nó có thể gϊếŧ người. Con không thích Lục Diên Lâm, nhưng con không muốn làm kẻ gϊếŧ người…”

“Ngày hôm đó, trước khi Lục Diên Lâm chết, vì bị chúng ta làm tim kích động, sau đó lại uống thuốc... thế là nhịp tim cứ chậm dần rồi ngừng hẳn.” Nhắc đến đây, Lục Hạo Thiên vẫn còn sợ hãi, thần hồn bất định.