Chương 4

Ở tuổi 24, Lục Diên Lâm cứ thế mà qua đời, không một dấu hiệu báo trước. Điều này làm mọi người hoàn toàn bất ngờ, nhưng lại nằm trong dự đoán, bởi tình trạng sức khỏe yếu kém của Lục Diên Lâm là điều ai cũng biết.

Trước lúc qua đời, người vợ xinh đẹp trẻ trung của anh, Tần Thời Nghi, vẫn không biết mệt mỏi, không ngừng chơi đùa với ngón tay của anh, nhẹ nhàng cắn nhai... nghịch ngợm, hiếu động khác thường.

Chỉ trong chớp mắt, cả nhà họ Lục, thậm chí cả Bắc Thành, đều chấn động.

Còn người vợ góa có dung mạo quá mức diễm lệ của anh, Tần Thời Nghi, đã trở thành đối tượng bị tất cả mọi người chỉ trích.

Sau lưng, không ít người trong các gia tộc coi sự việc này là một trò cười đáng xấu hổ, bọn họ không dám nói gì về Lục Diên Lâm, nhưng những lời lẽ bẩn thỉu và khiếm nhã lại dồn hết vào Tần Thời Nghi.

"Nghe nói thiếu chủ nhà họ Lục chết trên giường của người đó..."

"Tôi từng gặp cậu ta vài lần, thô lỗ không biết lễ nghĩa, nhìn tướng mạo là biết ngay loại hồ ly tinh làm lụm bại gia đình."

"Cậu ta không biết cầm kỳ thi họa, thậm chí còn chưa hoàn toàn từ bỏ bản chất loài thú. Sai lầm lớn nhất của nhà họ Lục là để cậu ta bước vào cửa, làm chồng mình chết sớm."

...

Tang lễ của Lục Diên Lâm được tổ chức vô cùng hoành tráng. Lúc sinh thời, anh thích sự yên tĩnh, nơi anh yêu thích nhất là ngôi nhà cổ nơi đã trải qua những năm tháng tuổi thơ.

Cho nên, tang lễ cũng được tổ chức tại đây.

Những ngày đó trời mưa không ngớt, làm người ta bực bội, nhưng người đến dự tang lễ lại rất đông, hầu hết các gia đình có tiếng ở Bắc Thành đều góp mặt. Những người lớn tuổi đi lại không tiện thì ít nhất cũng để con cháu trong nhà đến thay mặt.

Giữa đám khách mặc đồ xám xịt, Tần Thời Nghi cũng mặc bộ vest đen giản dị nhất, không khác gì những người khác, trông như một con rối mất hồn.

Nhưng cậu vẫn khiến người ta không thể không ngoái nhìn.

Cậu đẹp đến mức làm người ta thảng thốt, đôi mắt hơi đỏ ngấn nước, khuôn mặt trắng bệch vô vọng, cử chỉ mềm mại lại mang theo vẻ đẹp yếu đuối của một mỹ nhân mắc bệnh.

"Hừ, tôi thấy cậu ta nhịn ăn ba ngày là có chủ ý cả đấy, làm chậm tang lễ của Diên Lâm, lại còn ra sức quyến rũ người khác ngay tại tang lễ của chồng." Mẹ kế Lư Ngọc Hương nói với khách mời bên cạnh, giọng điệu chua ngoa.

"Thôi đừng nói vậy, con dâu bà lớn lên thế kia thì làm sao mà trách được?"

"Diên Lâm không nên cưới cậu ta vào nhà, đứa con tội nghiệp của tôi..." Lư Ngọc Hương thút thít khóc lóc, dáng vẻ rất chân thành. Nếu không phải mọi người đều biết về những chuyện xấu xa trong nhà họ Lục, có khi đã nghĩ Lư Ngọc Hương là một người mẹ kế tốt bụng.

"Bà vẫn nên tôn trọng cậu ta một chút, Diên Lâm mất rồi, một nửa tài sản thừa kế là của cậu ta, một nửa của tập đoàn Lục thị đấy... Nếu Diên Lâm đã để lại di chúc thì có khi tất cả đều là của cậu ta." Một người tò mò thêm dầu vào lửa.

"Cậu ta đừng hòng nghĩ đến chuyện đó!" Lư Ngọc Hương không thể che giấu vẻ mặt cay nghiệt, làm mọi người xung quanh không muốn nhìn thêm.

Tất cả những chuyện này Lục Diên Lâm đều nhìn thấy rất rõ.

Điều kỳ lạ là, anh chết rồi nhưng không hoàn toàn biến mất, mà hóa thành một mảnh hồn phách luôn quanh quẩn bên cạnh Tần Thời Nghi. Có lẽ linh hồn anh biết rõ người anh yêu nhất là ai.

Về cái chết, Lục Diên Lâm không sợ hãi, anh biết tình trạng cơ thể mình, nên đã sớm chuẩn bị trước. Anh đã lập di chúc trước khi qua đời, giao cho một luật sư đáng tin cậy, là người thân tín của ông nội Lục. Ngoài ra, trong tập đoàn cũng có ông nội cùng với những người quản lý mà anh đã đào tạo, đủ khả năng duy trì Lục thị khi Tần Thời Nghi lần đầu tiếp quản các công việc của tập đoàn.