Tài xế là chú Trần đã đợi sẵn ở cửa, ông mặc một chiếc áo polo chỉn chu, tóc chải gọn gàng, là tài xế của nhà họ Lục nhưng trông còn sáng sủa hơn nhiều người đi làm văn phòng.
Sau khi Lục Diên Lâm lên xe, ông liền kéo cửa sổ lên, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, sau đó bật GPS đến trường mới của Lục Diên Lâm – Trường Trung học Dục Anh. Trong cốp xe đã để sẵn chăn ga gối đệm và các loại thuốc chống côn trùng cho đợt huấn luyện quân sự sắp tới.
Làm việc cho nhà họ Lục, việc quan trọng nhất là chăm sóc sức khỏe của Lục Diên Lâm.
“Chào buổi sáng, chú Trần.” Lục Diên Lâm nhẹ nhàng cất tiếng chào.
“Cậu chủ, chào buổi sáng, khoảng 20 phút nữa chúng ta sẽ đến nơi.” Chú Trần mỉm cười đáp lại.
“Được, không vội, chúblái chậm một chút, chú ý an toàn.”
Đôi mắt Lục Diên Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường vào giờ cao điểm luôn có chút tắc nghẽn, nhất là mấy ngày nay lại là thời điểm tựu trường.
Trên xe buýt bên cạnh, không gian chật kín những bộ đồng phục xanh trắng, bọn trẻ cười nói ngây thơ, đùa giỡn với nhau, khiến Lục Diên Lâm lại càng cảm nhận rõ rệt việc bản thân đã sống lại.
Trong mười năm qua, Bắc Thành đã thay đổi rất nhiều, lúc này Lục Diên Lâm hoàn toàn không còn quen thuộc với con đường đến trường.
Ở trường trung học, học sinh thay đổi rất nhanh, sau mỗi kỳ thi đều phải chia lớp lại, mà Lục Diên Lâm thì cách vài hôm lại phải vào bệnh viện, lúc ở trường chỉ tiếp xúc với bạn bè trong giờ học, nên không thân thiết với ai, không nhận ra hết người trong lớp. Bây giờ, anh cũng không thể nhớ lại được mấy người bạn trung học của mình.
Chú Trần lái xe rất tốt, vừa nhanh vừa êm, chẳng mấy chốc đã đến cổng trường Trung học Dục Anh, nhưng lúc này trước cổng trường đang tắc nghẽn xe cộ rất nghiêm trọng.
Trường Trung học Dục Anh, nổi tiếng nhất ở Bắc Thành, là một trường tư thục, hơn một nửa số học sinh xuất thân từ gia đình ít nhất là trung lưu trở lên. Trung lưu ở Bắc Thành khác với các thành phố khác, thu nhập gia đình ít nhất cũng phải vài trăm vạn.
Cho nên, ngày báo danh có rất nhiều xe hơi riêng chở con đến trường, không ít gia đình còn cố ý lái những chiếc xe tốt nhất để con cái có thể diện ở trường.
Ngoài ra, cũng có không ít học sinh bình thường vào trường nhờ thành tích xuất sắc được miễn giảm học phí, hoặc nhờ cả gia đình góp sức để đưa con vào trường.
Những học sinh này thường là Alpha hoặc Omega, được gia đình đặt kỳ vọng vượt qua tầng lớp xã hội.
Tại Bắc Thành, áp lực mà học sinh phải gánh chịu là rất lớn.
Lục Diên Lâm bị kẹt lại ở cách cổng trường vài trăm mét, không thể di chuyển được.
Mấy nữ sinh đạp xe đi ngang qua, miệng vẫn rôm rả nói chuyện, thoải mái hơn nhiều so với việc bị kẹt lại trên con đường này.
“Xem ai đến trường trước, người cuối cùng phải mời cả đám ăn kem!” bọn họ đua nhau, từng người một lướt qua đường, kỹ năng đi xe cực kỳ thành thạo, thậm chí còn có không ít Omega.
Hồi bé Lục Diên Lâm cũng đã học đi xe đạp, nhưng từ lúc có ký ức đi học, hầu hết đều được xe đưa đón.
Vì mùa hè nắng gắt, mùa đông lại có gió lạnh khắc nghiệt, những mùa này dễ khiến anh đổ bệnh. Dù Lục Diên Lâm cảm thấy không sao, nhưng người nhà họ Lục cũng không đồng ý để anh đi xe đạp.
Anh học rất nhanh, không có môn gì là quá kém, ngay cả các môn thể thao bóng cũng vậy, nhưng chỉ là không có đủ năng lượng để tập luyện mà thôi.
So với những nữ sinh ấy, anh thật sự được nuôi dưỡng trong nhà kính.
Lục Diên Lâm có chút cảm khái trong lòng.
Bất chợt, một nữ sinh bị tụt lại phía sau có chút vội vàng tăng tốc, khi đi ngang qua xe của bọn họ, cô không cẩn thận làm lạc tay lái. Trong khoảnh khắc ấy, xe đạp của cô đã sượt qua xe của bọn họ.
Trần Tuyết khống chế được xe, không ngã, nhưng trong lòng lập tức có dự cảm không tốt, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên, xe của người ta bị chiếc xe đạp của cô làm trầy sơn.