Gia sư thật sự rất đau đầu, nghĩ đứa trẻ này đúng là một đứa nhỏ sói, danh xứng với thực. Anh ta cảm thấy mình rất may mắn, Tần Thời Nghi chỉ tập trung vào việc phát tiết sự bực bội của mình, không có ý nhằm vào anh ta, nên chiếc áo khoác chống đòn mà anh ta mặc khi bước vào phòng học chẳng có cơ hội phát huy tác dụng.
Nhìn cậu bé Omega cao tầm khoảng 1m40, với tuổi này thì cậu khá nhỏ, nhưng đối với nhóm Omega thì chiều cao này vẫn bình thường. Chiều cao trung bình của nam Omega trên toàn quốc thấp hơn Beta khoảng ba đến bốn cm.
Tuy nhiên, sức phá hoại của cậu thực sự không giống một Omega, đặc biệt cậu còn không có chút cảm xúc gì, thực sự là hiện thân của câu “khuôn mặt thiên thần, tâm hồn ác quỷ.”
Đến giờ tan học, chuông reo lên, Tần Thời Nghi biết đây là lúc thoát khỏi nhà tù, đẩy ghế đứng dậy, không thương tiếc bỏ đi.
Gia sư này khi dạy Tần Thời Nghi liền gặp thất bại lớn nhất trong sự nghiệp giảng dạy của mình, rõ ràng là khó hơn rất nhiều so với dạy các trẻ em đặc biệt khác. Anh ta suy nghĩ thêm một chút, quyết định đi tìm Trình Thục Linh để xin nghỉ việc.
"Phu nhân, tôi không đủ trình độ để dạy cậu chủ, xin bà tìm người giỏi hơn."
"Sao vậy? Thời Nghi lại đánh thầy à?" Trình Thục Linh lo lắng hỏi.
"À... hôm nay tạm thời chưa, nhưng việc dạy học hoàn toàn không có tiến triển, tôi nhận lương mà cảm thấy rất hổ thẹn." Có vẻ như những tin đồn về cậu Omega nhỏ của nhà họ Tần tấn công người khác là thật, hơn nữa còn không chỉ xảy ra một hai lần...
Công việc này nhất định phải từ bỏ!
"Không sao đâu thầy, chúng tôi không trách thầy, cứ từ từ mà dạy." Đây đã là gia sư thứ ba trong tháng này, Trình Thục Linh thực sự đã quá mệt mỏi với việc tìm người dạy, nên yêu cầu của bà ta đã hạ thấp rất nhiều, chỉ cần có người dạy là được.
"Không, không, không, tôi sẽ đi ngay đây, ngày mai tôi không đến nữa." Anh ta vội vàng lắc đầu, càng lúc càng cảm thấy đây là một cái bẫy, sau đó ôm lấy tài liệu giảng dạy của mình, nhanh chóng chạy trốn.
"Haizz..." Trình Thục Linh thở dài, đành tiếp tục tìm người khác.
Tối hôm đó, Tần Thời Nghi ngồi chờ đến khi Tần Lập Cương về nhà, đôi mắt buồn bã ủ rũ, sau khi được dỗ dành mới chịu đi ngủ. Thực ra là cậu tự nguyện vào phòng ngủ, vì không ai trong nhà có thể dỗ được cậu, ban đầu bọn họ đều phải nhờ A Tráng cưỡng chế cậu đi ngủ.
Tần Thời Nghi nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, khuôn mặt trông yên bình, không chút tì vết, làn da trắng hồng, mặc bộ đồ ngủ mùa hè có họa tiết thỏ mà Trình Thục Linh chọn. Người cậu phảng phất mùi hương hoa lê nhẹ nhàng và dễ chịu.
Trình Thục Linh đến xem cậu trước khi đi ngủ, bị vẻ ngoài vô hại và dịu dàng của cậu đánh lừa vài giây, trái tim như tan chảy.
Khi trở về phòng, Trình Thục Linh tâm sự với Tần Lập Cương: “Chồng à, tôi nghĩ hay là mấy ngày nữa tôi đưa con qua nhà họ Lục chơi. Tôi thấy từ khi đón nó về, nó chỉ có biểu hiện đặc biệt với thằng bé Diên Lâm. Dạo này về nhà rồi, ai nó cũng không quan tâm, cũng chẳng nghe lời, tôi gần như hết cách rồi."
"Không được đâu. Diên Lâm sắp vào cấp ba, bài vở rất bận, bà nghĩ người ta muốn bị quấy rầy à? Hơn nữa, việc chăm sóc Thời Nghi nửa ngày là tấm lòng của nó, bà nghĩ Lục Diên Lâm không nhận ra con mình có vấn đề à? Chẳng qua là người ta cư xử lịch sự thôi."
"Đúng là thế... Đưa sang nhà người ta thì cũng quá phiền thật. Ông làm việc ở công ty không sao, nhưng tôi ở nhà suốt ngày, cực kỳ đau đầu." Trình Thục Linh lại than thở.
Trong nhà có một đứa trẻ đặc biệt thực sự rất phiền toái.
"Haizz, thôi đành vậy. Để tôi mời thêm một bảo mẫu nữa chăm Thời Nghi, có hai người chắc là ổn. Như vậy tôi sẽ đỡ mệt hơn. Nếu nó thực sự muốn làm loạn thì để nó làm loạn." Trình Thục Linh nói tiếp.
"Vậy thì làm như vậy đi." Tần Lập Cương cũng gật đầu.
Với nhà bọn họ, nuôi thêm một người không phải chuyện lớn. Thời Nghi quá bướng bỉnh, Trình Thục Linh cũng không thể tự mình chăm sóc con.
***
Lần đầu tiên Tần Thời Nghi mơ thấy một giấc mơ.
Trong hành lang dài, một nhóm người mặc đồ trắng đẩy xe đi vội vã, mùi hôi khó chịu lan tỏa trong không khí. Người nằm trên xe được đưa đến một căn phòng ở cuối hành lang.
Cậu tò mò đi theo, đứng ngoài phòng bệnh, vô tư vô lo bám vào cửa sổ nhìn vào bên trong, ánh mắt không mang chút cảm xúc nào.
Cho đến khi bác sĩ cúi xuống thay đổi góc độ, cậu nhìn rõ người nằm trên giường.