Chương 27

“Dạ, con sắp nhập học rồi. Gần đây không cảm thấy khó chịu gì cả.”

“Hàng tháng để bác sĩ gia đình kiểm tra sức khỏe cũng không thể thiếu.”

“Dạ.”

Lục Diên Lâm liếc mắt nhìn thấy một nhà họ Tần, sau đó nói với ông cụ Lục: “Ông nội, muộn rồi, con phải đưa em ấy về trước.”

“Ừ, con đi trước đi.”

Lục Diên Lâm dẫn theo cậu bé Omega bước tới chỗ Tần Lập Cương: “Chú.”

“Ừm, hôm nay cảm ơn cháu.”

“Tần Thời Nghi, lại đây với ba, chúng ta về nhà thôi.” Tần Lập Cương vẫy tay với Tần Thời Nghi, nở một nụ cười hiền hòa.

Dù đã xảy ra chút chuyện, nhưng giải quyết cũng nhẹ nhàng. Tính ra, hôm nay Tần Thời Nghi xem như không gây thêm rắc rối gì, nên ông ta cũng không có gì phải tức giận.

Dường như Tần Thời Nghi không nghe thấy gì.

Cuối cùng, Lục Diên Lâm mới buông tay cậu ra, đặt vào tay Trình Thục Linh, lúc này khuôn mặt Tần Thời Nghi mới lộ ra vẻ không vui.

“Được rồi, không thể làm phiền anh Diên Lâm nữa đâu.” Trình Thục Linh dỗ dành.

Tần Thời Nghi không quậy phá gì thêm, chỉ liếc nhìn Lục Diên Lâm một cái rồi bị dẫn đi.

Cả nhà bốn người ngồi lên xe, Tần Bác Văn ngồi ở ghế phụ cũng không nói gì, còn Tần Thời Nghi ngồi phía sau chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Thật là, đến nhà họ Lục một chuyến mà hai đứa con trai của ba đều hồn bay phách lạc thế này.” Tần Lập Cương than thở.

“Ba, ba nói xem con có thật sự không thông minh bằng cậu ta không?” Tần Bác Văn hỏi, cảm thấy những lời nói khôn khéo của Lục Diên Lâm dù mình có cố cũng không nghĩ ra được.

“...”

“Dù sao sau này cùng học một trường, sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với cậu ta hơn.” Tần Bác Văn lẩm bẩm.

Bỗng nhiên Tần Thời Nghi cất tiếng, tiếng nói của cậu làm mọi người trong xe giật mình.

“Lục... Lục, Diên Lâm.” Cậu chậm rãi nói, mất khá nhiều sức mới nói đúng tên của anh.

Tần Lập Cương và Trình Thục Linh nhìn nhau.

Thế đấy, câu nói đầu tiên con trai mình thốt ra lại không phải là “ba” hay “mẹ”, mà là tên của một người anh trai vừa mới quen.

Tuy nhiên, xem ra Tần Thời Nghi cũng rất may mắn, không chỉ đánh Lục Hạo Thiên một câch trắng trợn, mà còn được Lục Diên Lâm chăm sóc suốt cả ngày. Xem ra, ít nhất Lục Diên Lâm cũng không ghét bỏ cậu em trai này.

Căn nhà cũ đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

Do sức khỏe yếu, hơn mười năm nay Lục Diên Lâm đều nghỉ ngơi vào khoảng mười giờ, bất kể mưa nắng. Khác với những người cùng tuổi, anh rất ít khi ham mê các sản phẩm điện tử, sinh hoạt gần giống với người già.

Trước khi ngủ, anh thường ngồi trong phòng đọc sách.

Đêm mùa hè, bên ngoài cửa sổ đầy tiếng ve kêu, nhưng anh không cảm thấy bị quấy rầy.

Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Diên Lâm khẽ nói: “Vào đi.” Sau đó liền thấy ông nội cao to mập mạp của mình, ông cụ Lục mỉm cười bước vào.

“Ông nội.”

“Ừ, con cứ tiếp tục đọc, ông chỉ ngồi đây thôi.” Ông cụ Lục vẫy tay, ngồi đối diện Lục Diên Lâm, cũng cầm lấy một xấp báo, đeo kính lên, bắt đầu đọc.

Cả nhà họ Lục đều là những người cao lớn, thậm chí ông cụ Lục cao tới 1m90, trước đây từng làm lính, không chỉ mạnh mẽ mà còn rất có uy thế.

Cũng khó trách Lục Hạo Thiên nhìn thấy ông nội thì giống như chuột nhìn thấy mèo, căn bản không dám lại gần.

“Đúng rồi ông nội, con định đổi bác sĩ gia đình.” Lục Diên Lâm đặt quyển sách trong tay xuống, ngước mắt nói một cách bình tĩnh.

“Hả? Sao đột nhiên muốn đổi?” Ông cụ Lục đẩy kính lên hỏi.