"Đem sổ ghi chép lại đây cho anh xem nào." Lục Diên Lâm lập tức nhìn thấu, ung dung nói.
Tần Thời Nghi mở to đôi mắt hoa hào, nhìn anh đầy oán trách: "C-chưa viết xong." Nói xong liền xụ mặt.
"Hôm nay là Chủ nhật, Thời Nghi ở lại nghỉ ngơi với anh. Đổi lại, tối mai anh sẽ giúp em viết luận văn." Lục Diên Lâm chưa bao giờ nghiêm khắc với cậu, ngược lại, luôn nhẹ nhàng dẫn dắt.
"Được." Tranh thủ được một ngày nghỉ, Tần Thời Nghi biết điều mà chấp nhận.
Tính ra, còn vài tháng nữa là có thể viết xong luận văn. Với khả năng của Lục Diên Lâm, không chừng còn có thể giúp luận văn của cậu đạt hạng xuất sắc, đánh máy cũng tính là viết rồi!
Đợi cậu tốt nghiệp, có thể đến giúp đỡ Lục Diên Lâm, kiêm luôn vai trò thư ký và vệ sĩ, ngày đêm đều có thể ở bên nhau.
Tần Thời Nghi nghĩ rất xa, hoàn toàn quên mất nhà họ Tần gả cậu đi không phải để cậu giúp nhà người ta. Nhưng một đứa trẻ sói ngoài cái mã ra chẳng có gì khác như cậu mà có thể thuận lợi gả cho Lục Diên Lâm, đã vượt ngoài mong đợi của nhà họ Tần.
"Sau này không để ba mẹ họ đến nữa, nhà cửa bị bọn họ làm cho bừa bộn hết cả." Tần Thời Nghi vòng tay ôm lấy eo Lục Diên Lâm, vừa nói vừa cọ răng lên eo anh, giọng nói trầm thấp.
Cậu đang nói đến việc hôm qua ba của Lục Diên Lâm và mẹ kế Lư Ngọc Hương đến thăm.
Bọn họ nói miệng là quan tâm đến đôi vợ chồng trẻ mới cưới, nhưng thực chất là để tranh thủ lợi ích cho Lục Hạo Thiên, đứa em trai cùng cha khác mẹ của Lục Diên Lâm, khiến cho Lục Diên Lâm đau đầu cả đêm.
Tần Thời Nghi nhìn mà không chịu nổi.
Còn về việc gia đình đó sau lưng mắng cậu không có lễ phép, không có giáo dục, là một con thú man rợ chỉ biết dựa vào sắc đẹp để sống, Tần Thời Nghi chỉ vểnh tai nghe một chút là bỏ qua, đôi khi còn học được vài câu để mắng lại.
Có Lục Diên Lâm ở đây, bọn họ chỉ dám trổ tài mạnh miệng, không dám thực sự làm gì cậu. Nói cho cùng, là nhìn không thuận mắt nhưng lại không thể trừ khử.
Thực tế, Tần Thời Nghi đúng là chưa hoàn toàn được giáo dục tốt, chưa cậu hiểu hết lễ nghĩa liêm sỉ.
Tần Thời Nghi vừa mới cưới không bao lâu, không hiểu rõ chuyện nhà họ Lục, hoặc có thể nói là không biết về những âm mưu giành giật quyền lực, nhưng cậu biết gia đình kia không hề tốt với chồng mình.
"Được rồi, sau này không để bọn họ đến nữa." Lục Diên Lâm xoa đầu Tần Thời Nghi.
Nhà họ Lục là một trong những gia tộc lớn ở Bắc Thành, không thiếu kẻ nịnh hót, ai cũng biết Lục Diên Lâm, cháu trai trưởng nhà họ Lục, sẽ là người thừa kế tương lai của gia tộc.
Anh sinh ra trong gia đình quyền quý, nhà ngoại thế lực mạnh mẽ, lại thêm tính cách khiêm nhường, quyết đoán, được ông nội đích thân đào tạo, chỉ tiếc thân thể yếu đuối, nhưng nếu giữ gìn cẩn thận cũng không có vấn đề lớn.
Cho neen, các gia đình đều mong muốn gả Omega nhà mình cho anh, nhưng cuối cùng lại để Tần Thời Nghi có được cơ hội.
Trước khi ông nội Lục qua đời, ông đã giao cả nhà họ Lục cho cháu trai Lục Diên Lâm, chỉ để lại một ít cổ phần cho ba của anh, chính là Lục Thừa Ân, và gia đình của ông ta. Bọn họ dựa vào tiền chia cổ tức cũng có thể sống an nhàn cả đời. Nhưng tất nhiên, cả nhà đó không hề thỏa mãn, nên thường xuyên đến gây chuyện.
Không phải vì Lục Diên Lâm không thể bao dung với mẹ kế và em trai, mà như ông nội Lục đã nói, nói ra thì có chút không hay, con trai ông, Lục Thừa Ân, chỉ là đống bùn không thể đắp thành tường.
Ông nội Lục là người sáng lập tập đoàn Lục thị, khi sinh Lục Thừa Ân ra, sự nghiệp gia đình đã có khởi sắc, nên từ khi còn nhỏ Lục Thừa Ân chưa từng phải trải qua khó khăn.
Thời trẻ, ông ta tham gia đủ thói hư tật xấu, ăn chơi trác táng, mọi dự án mà gia đình giao cho ông ta đều thất bại, chỉ còn lại ngoại hình tạm coi là ưa nhìn, nhờ đó mới lừa cưới được mẹ của Lục Diên Lâm.