Thực ra cậu đi vẫn chưa thật sự vững, đi nhanh sẽ lảo đảo, đứng dưới bệ cửa sổ cứ không ngừng nhìn vào bên trong.
Thiếu niên cao lớn đứng thẳng cạnh giá sách, đang đặt quyển sách trong tay vào chỗ cũ.
Anh ngoảnh đầu nhìn thấy Tần Thời Nghi ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Vào đi.”
Tần Thời Nghi không hiểu ngôn ngữ, nhưng lần này lại như hiểu được lời mời của anh, không còn giả vờ chạy đi nữa. Cậu chống hai tay lên, nhanh nhẹn trèo cửa sổ vào trong, đứng yên bên bệ cửa không động đậy.
Lục Diên Lâm cảm thấy may mắn vì đã tái sinh vào thời điểm tinh tế này, chính là ngày hai người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.
Kiếp trước, Lục Diên Lâm cũng có chút ấn tượng về cậu bé có dung mạo cực kỳ xinh đẹp đã quấy rầy mình, nhưng về sau tình cảm chân thành lại không phải vì điều đó. Anh còn nhớ lúc ấy mình đang chìm đắm trong sách vở, chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc, không có diễn biến gì thêm.
Điều khiến anh đau lòng là việc anh thực sự quen thuộc với Tần Thời Nghi lại chủ yếu xảy ra sau khi anh chết. Trong những năm tháng ấy, anh đã chứng kiến mọi dáng vẻ của Tần Thời Nghi, chỉ là khi đó Tần Thời Nghi đã hoàn toàn trưởng thành, trở thành một con người khác.
Là một người chồng qua đời sớm, anh quả thật quá không xứng đáng.
Không chỉ không thể đồng hành cùng Tần Thời Nghi trong tuổi niên thiếu, mà cũng chẳng thể hỗ trợ cậu khi trưởng thành, anh chỉ có thể trở thành một câu chuyện trong ký ức của người khâc để mọi người bàn tán về một omega.
Nhưng Tần Thời Nghi lại vì một kẻ qua đường như anh mà bỏ ra cả một đời.
Thêm một lần cảm thấy may mắn, anh đã được tái sinh.
“Em ngồi đây trước đi, anh rót cho em một ly trà, lấy một ít thịt khô để em lót dạ.” Lục Diên Lâm nói năng chậm rãi, như thể tự nhiên khác biệt hẳn với những thiếu niên khác.
Tần Thời Nghi bị Lục Diên Lâm nhẹ nhàng ấn vai ngồi xuống.
Trong thư phòng có nhiều vật dụng, trên bàn viết có bày bút mực, nghiên, giấy và những thứ khác, trên kệ sách ngoài sách còn có các loại bình hoa cổ, món nào cũng là thứ ông nội Lục yêu thích, đặc biệt sắm cho cháu trai.
Chưa ai từng vào đây.
Nếu là nhà họ Tần, Tần Lập Cương chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép Tần Thời Nghi bước vào. Cậu đích thực là một kẻ phá hoại, có thể không chút do dự mà làm rối tung mọi nơi.
Tần Thời Nghi nhìn ngó một hồi, ngón tay giơ lên vài lần nhưng không hề đυ.ng chạm lung tung, chỉ thỉnh thoảng vặn vẹo người vì ngồi không yên.
Nhưng có lẽ cậu cũng biết, những thứ ở đây không thể đập vỡ, nếu không người kia sẽ tức giận.
Trong đầu Tần Thời Nghi đặt mình và Lục Diên Lâm trên cùng một mặt phẳng, biểu thị cậu muốn để ý đến người này.
Lục Diên Lâm bưng đồ đến, anh rất ít khi ăn những món vặt này, nhưng dì Trần luôn chuẩn bị sẵn. Anh nhớ Tần Thời Nghi chỉ thích ăn thịt, vì vậy chỉ chọn ít thịt heo khô và thịt bò khô, được gói trong những túi nhỏ tinh tế, dễ xé, còn rất vệ sinh.
Lục Diên Lâm tiến lại gần, đặt khay xuống bàn bên cạnh Tần Thời Nghi.
Từ góc nhìn của Tần Thời Nghi, đối phương cúi nhẹ người, khuôn mặt trắng trẻo gầy gò, đường viền cằm vô cùng rõ ràng, yết hầu phía dưới cũng nổi lên một đường cong đầy gợi cảm. Cúc tay áo sơ mi của anh được cài cẩn thận, giống như chính con người anh, thanh nhã như cây bách tùng xanh mướt.
Tần Thời Nghi ngơ ngẩn đưa tay chạm vào người Lục Diên Lâm, làm dính một vệt bùn xanh lên tay áo của anh. Vết bẩn nổi bật rõ ràng trên chiếc áo sơ mi trắng tinh.
Cậu lập tức rụt tay lại, cúi đầu như một con chim cút.
Đối với người này, cậu vừa tò mò lại vừa e dè.
Lục Diên Lâm cũng có chút sững sờ, ít khi gặp phải tình huống như vậy. Ở kiếp trước, Tần Thời Nghi cũng hiếm khi làm những chuyện như thế này.
Anh ngạc nhiên mỉm cười, bình thản nói: "Không sao, lát nữa mặc thêm áo khoác là che được thôi." Chiếc áo sơ mi đặt may riêng cũng không dễ thay.
Anh dẫn Tần Thời Nghi đi rửa tay sạch sẽ.
Anh hỏi tên của Tần Thời Nghi, nhưng cậu không nói gì, hay nói đúng hơn là từ đầu đến giờ cậu chưa hề mở miệng.
Lục Diên Lâm đoán có lẽ hiện tại Tần Thời Nghi vẫn chưa biết nói.