Chương 12

Mấy chục năm trước, thế hệ cha ông của nhà họ Tần đã thành lập khách sạn đầu tiên của Tần thị tại Bắc Thành, từ đó gia tộc họ Tần bắt đầu phát đạt.

Hiện nay, nhà họ Tần cũng được xem là nhân vật có tiếng tăm tại Bắc Thành, sở hữu vô số khách sạn cao cấp và chuỗi cửa hàng bách hóa. Tuy nhiên, trong lĩnh vực bất động sản, nhà họ Tần buộc phải cúi mình, duy trì mối quan hệ tốt với người đứng đầu ngành.

Và người đó chính là nhà họ Lục.

Trong tiệc thọ sáu mươi của ông cụ Lục, người khác có thể không đi, nhưng nhà họ Tần thì không dám không đi. Không những phải tham gia, mà quà mừng thọ cũng được chuẩn bị kỹ lưỡng trước một tháng, còn quan trọng hơn cả sinh nhật của người trong nhà.

Cả nhà họ Tần sống trong một khu biệt thự nội ô tại vòng hai, lúc này lại vô cùng náo loạn, không được yên tĩnh.

Lý do là vì đứa con út nhà họ Tần bị thất lạc hơn mười năm đã được tìm thấy. Qua kiểm tra, đứa trẻ đó lại còn là một Omega có gen ưu tú, vốn là một tin vui.

Trong thời đại này, Alpha và Omega cộng lại cũng không vượt quá 40%, phần còn lại đều là những beta có tư chất bình thường. Vì thế, mỗi gia đình khi sinh ra Alpha hay Omega đều sẽ được nâng niu trong lòng bàn tay, nhất là các gia đình thế gia như bọn họ.

Thế nhưng Tần Thời Nghi lại được tìm thấy trong một bầy sói trên núi tuyết.

Lúc cậu được phát hiện, cả tứ chi đều bám chặt trên nền tuyết, trên người quấn một tấm da cáo dính vết máu để giữ ấm, ánh mắt hung dữ, man dại. Về ngoại hình thì cậu là một dị loại trong bầy sói, nhưng động tác và thần thái chẳng khác gì loài sói.

Cậu có suy nghĩ của sói, thói quen của sói.

Cảnh sát địa phương đã tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa cậu ra ngoài.

Tính công kích của cậu rất mạnh, đã cắn bị thương không ít người, đối xử với đồng loại chẳng khác gì đối với con mồi, có thể nói là hoàn toàn không có chút tính người.

Rõ ràng là người, nhưng khi cậu hú lên, người ta lại ngỡ như đang nhìn thấy một con sói dữ tợn.

Sau khi Tần Thời Nghi được tìm thấy không lâu, một nhà xã hội học đã nói cậu không còn thuộc về xã hội loài người, cả đời còn lại e rằng khó có thể trở thành một con người thực sự.

Nhưng khi kết quả kiểm tra cho thấy đứa trẻ này là một Omega có gen ưu tú, chính quyền địa phương buộc phải quan tâm đến trường hợp này. Với những beta có tư chất bình thường, có thể không có phép màu xảy ra, nhưng ở Tần Thời Nghi thì chưa chắc.

Vì vậy, trong suốt mấy tháng liền, bọn họ đã cất công tìm kiếm các chuyên gia để dạy dỗ cậu.

Sau đó, người ta còn tìm thấy ba mẹ ruột của Tần Thời Nghi trong kho gene. Nhà họ Tần không phải là một gia đình bình thường, ngược lại còn là một thế gia hào môn, chắc chắn có điều kiện tốt hơn để nuôi dưỡng Tần Thời Nghi, vì thế khi cậu miễn cưỡng chịu không cắn người, chính quyền địa phương đã đưa cậu trở về nhà họ Tần.

Tần Thời Nghi rất đẹp, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới, ngồi yên lặng, trông cậu như một con búp bê tinh xảo, đáng yêu vô cùng.

Chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, trong ánh mắt cậu không hề có sự thuần khiết và ngoan ngoãn của một đứa trẻ.

Lần đầu tiên khi Tần phu nhân, Trình Thục Linh, nhìn thấy cậu, bà ta đã mừng rỡ thốt lên: “Trong số các thế gia ở Bắc Thành, tôi chưa thấy Omega nào xinh đẹp hơn Thời Nghi nhà chúng ta.”

Vừa định đưa tay vuốt ve đầu Tần Thời Nghi, bà ta đã bị cậu cắn mạnh một phát.

Kể từ đó, bà ta đâm ra e ngại đứa con trai út được tìm lại này.

Tần Thời Nghi có một người anh trai là Alpha. Sau khi cậu bị thất lạc, toàn bộ tình yêu thương của nhà họ Tần đã dành hết cho người anh trai này. Hơn nữa, các thế gia thường có sự phân biệt giới tính.

Bọn họ thích Omega, nhưng đó chỉ vì Omega là đối tượng tốt để liên hôn, giúp gia tộc trở nên lớn mạnh hơn.