Sau khi nhà họ Lục phát đạt, ba của Lục Diên Lâm đã xin tiền từ ông nội để mua một biệt thự sang trọng ở trung tâm thành phố, bọn họ đều thích phong cách hiện đại, cảm thấy ngôi nhà cổ đã lỗi thời.
Ngôi nhà cổ là một tứ hợp viện hai gian, tường gạch xanh, mái ngói xám, chạm trổ tinh tế, hành lang dài đôi khi xuất hiện những bóng người bất chợt. Cả vườn lê là do ông nội và bà nội tự tay trồng.
Lục Diên Lâm không chuyển đi, mà luôn ở lại đây. Anh sống ở phòng Đông, nếu gia đình Lục Hạo Thiên đến thì sẽ chen chúc ở phòng Tây.
Nhắc đến Lục Hạo Thiên, Lư Ngọc Hương, và Lục Thừa Ân, khi còn là hồn ma, Lục Diên Lâm đã tha thứ cho bọn họ, anh vốn không thích thù hằn.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến vợ mình là Tần Thời Nghi, trái tim anh lại đau nhói. Đến chết, Thời Nghi vẫn nhớ quản lý tốt Lục thị, vì anh mà không tiếc hy sinh cả cuộc đời mình.
Làm sao Lục Diên Lâm có thể không hận?
Sống lại một lần, Lục Diên Lâm không muốn chỉ làm một người chồng đã khuất vô dụng.
“Dì Trần, dì cứ đi làm việc đi, con tự mình chuẩn bị được rồi.” Lục Diên Lâm đứng lên, lễ phép nói.
“Cậu chủ nhớ có gì khó chịu thì uống thuốc nhé.” dì Trần dặn dò.
Lục Diên Lâm cầm chai thuốc trên bàn, gật đầu dịu dàng, rút hai viên thuốc ra nhìn kỹ, sau đó thản nhiên đặt lại vào lọ.
Nhà họ Lục chỉ trừ Lư Ngọc Hương đều là những người yếu ớt và nhút nhát. Dù là Lư Ngọc Hương cũng chỉ dám dùng những thủ đoạn bẩn thỉu, thậm chí lo liệu hậu sự còn đầy sơ hở.
Bà ta dám mưu sát, chuyện này thật sự ngoài sức tưởng tượng của Lục Diên Lâm. Chỉ cần đổi lại vợ anh là người khác, chắc chắn có rất nhiều cách để đưa họ vào tù.
Đáng tiếc Thời Nghi lại là một người thuần khiết và chân thành.
Dì Trần cười tươi rời đi, trong lòng thầm cảm thán sao lại có một cậu chủ tốt như vậy, sinh ra trong gia đình như thế mà không kiêu căng, hống hách, hoàn toàn khác biệt với Lục Hạo Thiên.
Cũng xem như “tre xấu mọc măng tốt”.
Ngoại trừ ông bà nội và Lục Diên Lâm, dì Trần không nể ai cả, đừng nghĩ trong thời đại mới này bà sẽ theo đuổi những quan niệm chủ tớ xưa cũ.
Sau khi rửa mặt xong, Lục Diên Lâm thay áo sơ mi và quần đen trong bộ lễ phục đuôi én. Lúc này, anh đã có thể nghe thấy tiếng nói của khách khứa ngoài kia, chắc hẳn đã có nhiều người đến. Nhưng tiệc chính sẽ bắt đầu lúc 5 giờ chiều, vẫn còn khoảng hai tiếng nữa.
Anh không nhớ rõ lần đầu gặp Tần Thời Nghi là ở buổi tiệc nào, những gia đình như họ gần như tháng nào cũng có việc để tổ chức tiệc.
Vậy nên Lục Diên Lâm không giống như những chàng trai bốc đồng khác đi khắp nơi tìm kiếm người. Hiện giờ Tần Thời Nghi mới chỉ 13 tuổi? Đúng là một đứa nhỏ hoang dã, chắc chắn sẽ chạy lung tung khắp nơi, bắt gặp anh có khi sẽ dốc hết sức mà cắn cho một phát.
Lục Diên Lâm cũng sẵn sàng để cậu cắn.
Thời gian rảnh rỗi, anh lấy một cuốn sách đẩy cửa sổ ra, ngồi trên bệ cửa đọc kỹ. Thực ra, nội dung trong sách anh đã ghi nhớ từ lâu. Đây chính là cuốn sách cuối cùng mà Tần Thời Nghi đọc trong thư phòng của anh, cũng là cuốn cậu thường thích đọc.
Anh lần theo tâm trạng của Tần Thời Nghi khi đó, đọc lại một lần nữa. Lần này, anh sẽ sống thật tốt, đưa Tần Thời Nghi đi học lại, để cậu hoàn thành xong đại học.
Sau đó, muốn ra sao thì tùy, Thời Nghi thích làm gì cũng được, dù có trở thành Omega ngang ngược nhất Bắc Thành cũng chẳng sao.