Chương 5: Ngủ qua đêm ở bên ngoài

Tịch Trạch cười một tiếng, vẻ mặt không tin: “Em coi anh là đứa trẻ ba tuổi chắc, tùy tiện kéo một người đàn ông trên đường rồi nói là bạn trai em, anh không ngây thơ như em đâu, Bạch Hiểu Nguyệt.”

“Tịch Trạch, anh đã đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình rồi, không tin phải không?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Tịch Trạch cười ngạo nghễ trong xe, lạnh lùng cười.

Trong chốc lát, Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên xoay người rồi kiễng chân lên, đôi môi lạnh như băng chậm rãi tới gần môi mỏng của người đàn ông, nhẹ nhàng chạm vào, Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi.

Nụ cười của Tịch Trạch cứng ngắc trên mặt, không thể tưởng tượng nổi nhìn người bạn gái cũ mà anh ta đã hẹn hò bảy năm, thậm chí cũng chưa từng hôn nồng nhiệt, vừa rồi anh ta nhìn lầm sao? Bạch Hiểu Nguyệt vậy mà lại hôn người đàn ông khác trên đường cái.

“Anh yêu, mưa lớn quá, chúng ta đi mau đi! Vừa rồi là em tùy hứng, là lỗi của em, đừng giận em nha.” Trong mưa Bạch Hiểu Nguyệt cười như hoa, kéo tay người khác bước về phía chiếc Land Rover màu trắng phía sau.

Tịch Trạch nửa ngày mới kịp phản ứng, vội vã xuống xe, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc xe gầm rú lao đi trong mưa.

“Bạch Hiểu Nguyệt, cô cho rằng, tôi sẽ tin sao?” Tịch Trạch chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên lại cảm thấy bực bội, mắng một tiếng rồi quay lại xe của mình, quay đầu rời đi.

Trong xe, Bạch Hiểu Nguyệt cuộn tròn như quả bóng, cả người rét run, đầu cũng choáng váng. Vừa rồi lúc cô hôn, may mà cô không đủ cao, chỉ sượt qua cằm hắn thôi.

“Thật xin lỗi, vừa rồi đã lợi dụng anh, Bạch Hiểu Nguyệt tôi nợ anh một ân tình. Phiền anh tấp vào lề để tôi xuống, thật ngại quá, đã làm bẩn xe của anh rồi.”

Người đàn ông bên cạnh cau mày nhìn vết nước đọng đầy xe và người phụ nữ chật vật bên cạnh, hoàn toàn không biết cô đang suy nghĩ gì. Chỉ là, vừa rồi lúc môi của cô sượt qua mặt mình, giống như là một cọng lông vũ nhẹ nhàng chạm vào đầu tim, trước đây hắn chưa từng có loại cảm giác này.

Xe dừng ở ven đường, người đàn ông bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt không nói gì, Hiểu Nguyệt nói tiếng cảm ơn, đang muốn xuống xe thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

“Lợi dụng tôi xong, bảo là thiếu một ân tình, vậy mà lại bỏ đi.”

Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị trong xe, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Phải mất một lúc cô mới nhận ra rằng mình chưa để lại phương thức liên lạc.

“Điện thoại di động của anh đâu, lấy ra.” Bạch Hiểu Nguyệt vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình ra, người đàn ông nhìn thoáng qua, lấy điện thoại di động của mình từ trong ngực ra.

Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng nhấn số điện thoại di động của mình vào rồi lưu tên.

“Tôi tên Bạch Hiểu Nguyệt, đây là số điện thoại của tôi. Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi, hôm nào rảnh tôi mời anh ăn cơm để cảm ơn, tạm biệt.” Bạch Hiểu Nguyệt nói xong, đứng dậy chuẩn bị xuống xe.

Người còn chưa đứng lên hoàn toàn thì đầu váng mắt hoa, cô lắc lắc đầu.

“Tiểu thư, cô… không sao chứ!” Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ mình không sao với anh tài xế rồi cố gắng xuống xe, ai biết, hai chân vừa mới chạm đất thì mềm nhũn, ngã trên mặt đất.

Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy nước mưa lạnh như băng đánh vào mặt, rất lạnh, ý thức dần dần mơ hồ.

Người đàn ông trong xe thấy cô gái té xỉu trên mặt đất, vượt qua chỗ ngồi bước xuống xe, nhìn thân hình nhỏ nhắn trên mặt đất, cuối cùng hắn vẫn khom lưng bế cô lên, ôm vào trong xe.

A Nham bật hệ thống sưởi trong xe lên cao, không hiểu vì sao hôm nay thiếu gia lại ra tay cứu giúp một người phụ nữ không quen biết, tuy vị Bạch tiểu thư này nhìn qua không giống những người tham tiền kia.

Nhưng không phải thiếu gia luôn luôn không thích phụ nữ tới gần hắn sao?

“Về Phong Cư.” Phía sau truyền đến giọng nói lạnh như băng của người đàn ông, A Nham phục hồi tinh thần, lập tức khởi động động cơ, xe nghênh ngang rời đi.

Trong cơn mơ mơ màng màng, Bạch Hiểu Nguyệt lúc lạnh lúc nóng cảm giác được có người đang cho mình uống thuốc, ở bên cạnh chăm sóc cô. Loại cảm giác này cực kỳ giống cảm giác khi cô bị bệnh hồi còn bé, có mẹ ở bên cạnh chăm sóc.

Ba giờ rưỡi sáng, cửa phòng sách bị gõ vang, người đàn ông không ngẩng đầu nói mời vào, ngón tay vẫn không ngừng gõ trên bàn phím.

Một người phụ nữ trung niên bưng sữa bò đi vào, nhẹ nhàng đặt sang một bên.

“Thiếu gia, cô gái kia đã hạ sốt, lúc này đã ngủ rồi.”

“Vất vả cho má rồi, má Ngô.” Người đàn ông dừng công việc, nhìn sữa trên bàn mà không nói thêm gì.

“Thiếu gia nói gì vậy, má Ngô nhìn thiếu gia lớn từ nhỏ đến giờ, có thể chăm sóc thiếu gia là má Ngô này đã thỏa mãn lắm rồi. Chỉ là, thiếu gia cũng phải lo nghĩ đến thân thể của mình, nếu phu nhân biết cậu lại thức đêm thì sẽ đau lòng lắm.”

“Ừ.” Thấy hắn lại bắt đầu bận rộn, má Ngô không nói gì nữa. Tính tình thiếu gia chính là như vậy, nói ít nhưng lại rất tốt với đám hạ nhân bọn họ.

Ngôi nhà này lạnh lẽo bao nhiêu năm nay, cũng đến lúc có thêm một nữ chủ nhân vào, xem ra, tâm nguyện của phu nhân sẽ nhanh chóng thành hiện thực rồi.

Bạch Hiểu Nguyệt ngủ cả đêm, sáng hôm sau khi tỉnh lại thì đầu đau dữ dội. Nhìn căn phòng xa lạ lại xa hoa xung quanh, trong đầu trống rỗng.

Cô ngồi dậy từ trên giường, cúi đầu nhìn, quần áo của mình cũng đã được thay ra, đây là nơi nào thế không biết.

Cô chỉ nhớ rõ mình đã xuống xe của người đàn ông đó, sau đó thì đầu có chút choáng váng, sau đó thì cô không nhớ gì nữa.

Bạch Hiểu Nguyệt xuống giường, cũng may, chân trần giẫm lên thảm lông mềm mại rất thoải mái. Nhìn căn phòng này một chút, ngoại trừ trắng đen chẳng còn màu sắc dư thừa nào khác, lạnh như băng, tuy rất đẹp mắt nhưng lại quá nặng nề, cũng không biết là phòng của ai.

Bạch Hiểu Nguyệt mở cửa, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông ngày hôm qua đi đến, mặc một bộ quần áo thể thao, xem ra là vừa đi tập thể dục buổi sáng trở về.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Hiểu Nguyệt thấy hắn xoay người muốn đi nên chạy chậm đuổi theo.

“Ừm, ngày hôm qua anh đưa tôi về à?”

“Nếu không thì sao?” Người đàn ông dừng bước, có chút không kiên nhẫn trả lời ba chữ. Bạch Hiểu Nguyệt lầm bầm hai câu, người này nói chuyện kiểu gì mà có cảm giác khó chịu như vậy, cũng không nói chuyện tốt một chút được à?

“À, cảm ơn anh tối hôm qua đã giúp đỡ tôi. Chỉ là, quần áo của tôi…”

“Thiếu gia, bữa sáng đã xong rồi.”

“Ừm!” Người đàn ông không trả lời Bạch Hiểu Nguyệt mà xoay người đi vào phòng, để lại Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc đứng trên hành lang.

“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, quần áo của tôi…”

“Tiểu thư, cô có thể gọi tôi là má Ngô. Tối hôm qua là thiếu gia đưa cô về, cô gặp mưa nên bị sốt, quần áo là tôi thay giúp cô, quần áo của cô đã giặt khô rồi, đang để trong phòng tắm, đồ rửa mặt cũng ở bên trong. Cô mau đi rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng! Tôi đã chuẩn bị canh gừng rồi.”

“Vâng! Cảm ơn má Ngô, tôi tên là Bạch Hiểu Nguyệt, má có thể gọi tôi là Hiểu Nguyệt. Tôi đi lên rửa mặt trước rồi nhanh chóng xuống ngay.”

Bạch Hiểu Nguyệt nghe thấy quần áo của mình là do má Ngô thay, tươi cười rạng rỡ chạy chậm lên lầu thay quần áo, rửa mặt sửa sang lại bản thân. Nhìn bóng lưng Bạch Hiểu Nguyệt lên lầu, má Ngô bất đắc dĩ cười cười.