Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chồng Tổng Tài Khó Đối Phó Quá

Chương 4: Bạn trai mới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc nhìn chiếc xe trước mắt này, vừa rồi đầu cô đột nhiên có chút choáng váng, không chú ý, thiếu chút nữa mạng nhỏ của mình cũng không còn. Tài xế bước xuống từ trên xe, nhìn thoáng qua cô gái nhếch nhác này, lấy mấy tờ một trăm từ trong túi ra nhét vào trong tay Bạch Hiểu Nguyệt, thở dài bất đắc dĩ rồi xoay người trở lại xe.

Lúc này Bạch Hiểu Nguyệt mới hiểu được, có lẽ người này tưởng mình là người đυ.ng xe ăn vạ. Cô nhìn bộ dáng chật vật của mình, cũng không giống lắm nha!

Tính tình Bạch Hiểu Nguyệt vốn bướng bỉnh, đương nhiên sẽ không lấy số tiền này, huống chi là do chính cô không thấy rõ đường. Cô cũng không quan tâm, chạy chậm đến gõ gõ cửa kính ô tô, muốn trả tiền lại cho chủ xe.

Nhìn người vừa rồi chắc là tài xế, nhưng cho dù là người có tiền thì tiền cũng không phải gió to thổi đến, cô không thể lấy không.

Nhưng Bạch Hiểu Nguyệt gõ nửa ngày cũng không có ai để ý đến cô, cô lại gõ mạnh thêm vài cái, cửa sổ xe cuối cùng cũng hạ xuống. Chỉ là, Bạch Hiểu Nguyệt còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe thấy một giọng nói lạnh như băng truyền ra từ trong xe.

“Như thế nào, cảm thấy không đủ?” Mấy chữ lạnh lùng khiến Bạch Hiểu Nguyệt ngẩn ra, giọng điệu này tràn ngập khinh bỉ và châm chọc.

“Tôi…”

“A Nham, cho cô ta hai ngàn, tôi đang vội.”

“Vâng, thiếu gia.” Bạch Hiểu Nguyệt còn chưa nói chuyện thì người này đã nhận định cô là người đυ.ng xe ăn vạ, còn là người đυ.ng xe ăn vạ có lòng tham lớn.

Trong lòng cô vốn không thoải mái, không nghĩ tới ra đường lại đυ.ng phải một người có mắt mọc trên đỉnh đầu. Bạch Hiểu Nguyệt tức giận, chuyện gì xảy ra thế này, người có tiền thì giỏi lắm à, có thể coi thường người khác à?

“Tiên sinh, phiền anh ra ngoài một chút.” Bạch Hiểu Nguyệt đứng trong mưa vẫn không ngừng mỉm cười, nhưng cô cũng không dám cam đoan giây phút tiếp theo mình còn có thể bình tĩnh như vậy hay không.

“Đúng, phiền anh ra ngoài một chút, là anh đấy. Anh cũng không muốn xe bị chặn ở chỗ này đúng không!” Mặc dù trên con đường này chẳng có một chiếc xe nào khác.

Bạch Hiểu Nguyệt đứng dưới mưa kiên nhẫn chờ, một lát sau người trong xe cuối cùng cũng mở cửa. Đôi chân thon dài thẳng tắp bước ra khỏi xe, chiếc ô đen che một vùng trời, Bạch Hiểu Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng lui về phía sau vài bước, lúc này mới phát hiện, khí thế của mình đã giảm xuống rất nhiều.

“Tiểu thư, tiền đã đưa rồi, cô còn muốn thế nào nữa?” Bạch Hiểu Nguyệt chăm chú nhìn, lúc này mới thấy rõ người đứng trước mặt mình là ai.

Đây không phải là người đàn ông đẹp trai đến vô lý trong nhà vệ sinh nam quán bar đêm qua sao? Tuy cô uống say nhưng hình dáng của hắn thì vẫn còn nhớ rõ.

“Lại là anh? A… Thế giới này đúng là nhỏ thật, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.”

Người đàn ông nhìn kỹ cô gái trước mắt, rõ ràng cả người nhếch nhác, chật vật mà còn vênh váo tự đắc, lúc này mới phát hiện cô có chút quen mắt. Trong đầu hiện lên mấy hình ảnh, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.

Hóa ra là cô ta, cô gái mê trai ở quán bar tối hôm qua.

“Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì giỏi lắm, có thể tùy tiện phung phí. Con nhà giàu áo đến thò tay, cơm đến há miệng giống như các anh căn bản không biết kiếm tiền vất vả như thế nào. A! Bây giờ chị đây nói cho anh biết, chị đây không phải người đυ.ng xe ăn vạ, anh nên giữ lại những đồng tiền dơ bẩn này rồi từ từ tán gái đi!”

Bạch Hiểu Nguyệt nói xong rồi hào phóng ném mấy tờ một trăm trong tay vào người đối phương, thật là sảng khoái. Để cho những người có tiền như bọn họ túm tới túm lui, thật sự cho rằng có tiền thì có tất cả à? Bạch Hiểu Nguyệt cô mới không thèm, một ngày nào đó cô cũng sẽ có những thứ này, dựa vào sự cố gắng của chính bản thân.

Người đàn ông dưới ô nhíu mày, rất không hài lòng với biểu hiện của cô gái này. Cô ta không phải người ăn vạ à? Vậy tại sao lại lao ra, loại trò này hắn đã thấy nhiều lắm rồi, hay là… lại là trò lạt mềm buộc chặt.

Đây là cô gái ai tìm tới…

Trong đầu người đàn ông lúc này hiện lên vô số khả năng. Đây có phải là chiêu trò mới của ông cụ ở nhà? Kiểu này khá mới mẻ, hắn lại muốn nhìn xem người phụ nữ này sẽ giả bộ tới khi nào.

Bạch Hiểu Nguyệt tự cho là mình làm một chuyện rất khí phách, đang chuẩn bị tiêu sái xoay người rời đi thì đúng lúc này, một chiếc Bentley màu vàng phía sau đột nhiên phanh gấp, dừng ở bên cạnh cô.

Tiếng phanh xe chói tai làm nước bắn tung tóe cả người cô. Bạch Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, còn chưa kịp thấy rõ là ai đã nghe thấy một giọng nói trào phúng.

“A! Bị tôi đá cũng không cần phải chà đạp bản thân như vậy chứ, mưa lớn như này còn chạy ra đường câu kẻ ngốc¹, thật đúng là chuyên nghiệp.”

[1] câu kẻ ngốc: nguyên văn là 钓凯子, ý chỉ mấy cô gái chuyên đi câu trai nhà giàu.

Bạch Hiểu Nguyệt sao có thể quên giọng nói quen thuộc này. Cô lau nước mưa trên mặt mình, nhìn vẻ mặt tươi cười châm chọc của người trong xe, ngực hơi nhói đau.

“Tôi làm cái gì còn chưa cần đến Trạch thiếu nhúng tay vào. Trạch thiếu không đi cùng với vị hôn thê của mình mà còn ra ngoài hóng gió vào ngày mưa như này à?”

Hiện tại Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy người đàn ông này là cảm thấy chán ghét, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta lại cứ muốn xuất hiện trước mặt cô, hôm nay cô thật sự là vô cùng xui xẻo mới có thể gặp phải chuyện tồi tệ như này.

“Chậc chậc chậc! Bạch Hiểu Nguyệt cô chỉ đáng giá mấy trăm tệ này, từ lúc nào lại chà đạp chính mình như vậy. Đừng nói cho tôi biết là bị tôi đá nên đau lòng khổ sở, không thể vượt qua, chạy ra ngoài gặp mưa lại tình cờ gặp được thiếu gia nhà giàu, muốn bay lên cành cây biến thành phượng hoàng nha.”

“Tịch Trạch, lời này của anh có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ, còn có ý nào khác à? Tiểu Nguyệt, thật ra em không cần phải như vậy. Con người anh, ăn mềm không ăn cứng, em nói vài câu dễ nghe đi, Tịch Trạch anh nuôi thêm một người phụ nữ nữa cũng không khó, lên xe đi!”

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Tịch Trạch, Bạch Hiểu Nguyệt hận không thể đi lên xé nát bộ mặt ghê tởm của tên cặn bã này. Trước kia mắt cô thật sự bị mù mới có thể coi trọng anh ta như vậy, vậy mà còn ở bên nhau đến bảy năm, bây giờ chỉ nghĩ lại những điều đó thôi cô cũng cảm thấy buồn nôn.

“Tịch Trạch, anh thật sự cho rằng Bạch Hiểu Nguyệt tôi rời khỏi anh thì sẽ không sống nổi à, vậy anh hoàn toàn sai rồi. Rời khỏi anh tôi sẽ chỉ sống tốt hơn thôi.”

“Tiểu Nguyệt, ở trước mặt anh, em cũng không cần cậy mạnh, em xem bộ dáng em bây giờ sao mà sống tốt được. Trước kia em có bao giờ thảm hại như này, được rồi, anh không có thời gian ở đây, lên xe. Đừng nói cho anh biết là người đứng phía sau là bạn trai mới của em nhé.”

Người đàn ông nhìn tiết mục tầm thường này, cảm thấy không thú vị, đang định xoay người rời đi thì đột nhiên có một bàn tay túm lấy ống tay áo khoác của hắn.

Người đàn ông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn chật vật đứng phía sau mình, trong nháy mắt quay lại, hắn thấy được sự khẩn cầu từ trong đôi mắt sạch sẽ kia.

“Anh nói đúng rồi đó, anh ấy chính là bạn trai tôi, chúng tôi đã ở bên nhau rất lâu rồi. Cho nên, Tịch Trạch à, anh phải hiểu rõ, không phải anh bỏ tôi mà là Bạch Hiểu Nguyệt tôi không cần anh trước. Một tên cặn bã như anh, tôi nhìn nhiều một chút cũng cảm thấy ghê tởm.”

Bạch Hiểu Nguyệt nói xong, nháy mắt với khối băng bên cạnh, thấp giọng nói: “Giúp tôi một việc, coi như tôi nợ anh một ân tình.”

Hắn cũng không biết vì sao, khi cô cầu xin hắn giúp đỡ, hắn lại không cự tuyệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »