Chương 3: Gia đình không biết xấu hổ

“Ha! Anh rể này của tôi, cũng không dễ gọi như vậy đâu.” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Tịch Trạch, cười lạnh một tiếng.

“Hiểu Nguyệt, nhìn em kìa, em nên chuẩn bị một phong bao màu đỏ đi, em xem em vẫn bướng bỉnh như trước kia.” Đây là Bạch Vân Khê nói, mặc dù mọi chuyện đã xảy ra nhưng chị ta vẫn có thể giả vờ như không có chuyện gì.

Cô thật sự rất bội phục kỹ năng diễn xuất của Bạch Vân Khê, lợi hại như vậy, hẳn là nên nhận được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nếu không thì thật có lỗi vì chị ta đã cười đẹp như vậy.

“Đứa nhỏ này không có quy củ gì cả, Tịch Trạch con đừng để ý. Nào, chúng ta ngồi xuống ăn cơm đi!” Tần Lệ thấy tình thế khó xử, vội vàng kêu mọi người ngồi xuống, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt cười khẩy chẳng bảo gì, cô đã quen với tình huống như này từ lâu rồi.

Chỉ tiếc bàn toàn món ngon này, nhìn vào toàn những món ngày thường mình thích ăn, lại bởi vì có hai con người kia mà hại cô ngán đến tận cổ.

Giờ phút này, Bạch Hiểu Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy cả người thoải mái, dường như cũng không khổ sở như trong tưởng tượng của mình, phảng phất cả người đều được giải thoát.

“Hiểu Nguyệt, con xem Vân Khê cũng sắp đính hôn rồi, mẹ con mất sớm, bố con lại như vậy, thím có trách nhiệm chăm sóc con. Con cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, năm nay cũng đã hai mươi hai, cũng nên lập gia đình rồi. Thím và chú con giúp con tìm hiểu được một người, người này cũng không tệ lắm, tuy hơi lớn tuổi một chút nhưng gia đình khá giả, con qua làm vợ kế của người ta, chắc chắn sẽ được nâng trong lòng bàn tay như bảo bối, thím đã gọi điện thoại nói với người ta rồi, tối mai tám giờ ở khách sạn quốc tế Minh Đỉnh, chúng ta cùng ăn một bữa cơm, rồi đính ước mối hôn sự này luôn.”

Bạch Hiểu Nguyệt đặt chiếc đũa trong tay xuống, nhìn thím ngồi đối diện: “Thím, bây giờ con đã trưởng thành rồi, yên tâm, con sẽ không để thím nuôi con đâu.”

“Con không cần nuôi, ba con cũng không cần nuôi, tiền chữa bệnh mỗi ngày như nước chảy, cho dù công ty là kho bạc cũng sẽ bị vét sạch. Nói thật với con, hiện tại công ty đang đối mặt với khủng hoảng, Lưu tổng người ta vất vả lắm mới đồng ý hợp tác với chúng ta, chỉ cần con gả đi thì chuyện này sẽ thành công. Tuy Tịch Trạch là vị hôn phu của chị con, nhưng chúng ta cũng không thể quá phận được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, thím chỉ thông báo cho con một tiếng. Mấy năm nay con cũng ăn ở nhà chúng ta không ít, giờ là lúc nên trả ơn rồi.”

Bạch Hiểu Nguyệt không nói gì, quay đầu nhìn chú của mình, chỉ thấy ông ta bất đắc dĩ thở dài, buông đũa xuống nói: “Hiểu Nguyệt, chú thật sự không còn cách nào khác, nếu như chuyện này không thể giải quyết, chỉ sợ ba của con…”

“Vậy nên tôi phải làm vợ kế của người ta, gả cho một ông già, đúng không?” Bạch Hiểu Nguyệt tức giận, bình thường thím đối xử với cô như thế nào cũng được, cô đều không để ý, nhưng lần này bà ta thật quá đáng.

Mà Tịch Trạch ở một bên nhìn tất cả, không hề nói gì.

“Ba mẹ con gặp chuyện không may đều là do con, con đúng là một ngôi sao chổi luôn mang đến xui xẻo cho mọi người, con còn muốn gả cho người nào tốt hơn à, có thể gả cho người có tiền chính là phúc phận mấy đời con tu được, con còn muốn kén chọn cái gì? Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Tịch Trạch còn ở đây, con đừng để người ta chê cười.”

Tần Lệ châm chọc nói, trong lòng cảm thấy rất hài lòng đắc ý, con gái bảo bối của bà ta gả cho người đàn ông tốt như vậy, bà ta đương nhiên không thể để Bạch Hiểu Nguyệt lấy được một người tốt, bà ta để cô gả cho người có tiền cũng đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Bạch Hiểu Nguyệt nhìn những người ngồi trên bàn, đây là nhà của cô, đây cũng là nguyên nhân cô không muốn trở về, nếu biết trước thì cô đã không tới.

“Hiểu Nguyệt, mẹ chị cũng nghĩ cho em thôi, sau khi em gả đi cũng không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, chuyện này không phải rất tốt sao? Ngày nay bao nhiêu cô gái ước ao chuyện tốt như vậy cũng không được, em đồng ý đi rồi mẹ chị sẽ giải thích với mẹ em.”

Bạch Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, dứt khoát kiên quyết đứng lên: “Tốt như vậy sao chị không gả đi.”

“Hiểu Nguyệt, Trạch còn ở đây, sao em có thể nói như vậy?”

Bạch Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn về phía Tần Lệ: “Thím, chú, con mặc kệ hai người có giao dịch gì với Lưu tổng, chuyện này con tuyệt đối sẽ không đồng ý, muốn gả thì hai người để chị họ gả đi. Con ăn no rồi, hai người cứ từ từ dùng bữa.”

Nói xong, Bạch Hiểu Nguyệt quay người rời khỏi phòng riêng mà không quay đầu lại. Giáng sinh năm nay thật đúng là đặc sắc.

Dường như ông trời đang cố ý đối nghịch với cô, vốn định trực tiếp đến chỗ Giai Giai, nhưng nhớ đến Giai Giai nói buổi tối phải tham gia một bữa tiệc gì đó, có lẽ cô ấy sẽ không về nhà sớm như vậy.

Hiểu Nguyệt vốn tưởng rằng mình sẽ đi dạo hai vòng, khi nào gần đến thời gian rồi trở về. Lúc này, di động trong túi lại vang lên giống như bùa đòi mạng.

Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới tiếp điện thoại đã nghe thấy tiếng Tần Lệ chửi rủa ở đầu dây bên kia: “Bạch Hiểu Nguyệt, từ năm mười ba tuổi cô đã ăn ở nhà tôi, sống ở nhà tôi, tôi nói cho cô biết, cô muốn cứ như vậy mà bỏ đi thì cũng đừng nghĩ nữa. Tối mai, tốt nhất cô nên thức thời một chút, ngoan ngoãn đến Minh Đỉnh, nếu không tôi không thể cam đoan ba cô còn có thể ở trong phòng bệnh VIP, còn có những trị liệu tiếp theo đâu, tự cô nghĩ rõ ràng cho tôi.”

Không cho phép Bạch Hiểu Nguyệt phản bác lại, Tần Lệ trực tiếp ra lệnh trong điện thoại, từ trước đến nay bà ta đều là một người đàn bà thích kiểm soát mạnh mẽ, còn chưa có ai có thể cãi lại ý muốn của bà ta đâu.

Hiểu Nguyệt vốn đang tức giận, một bụng lửa giận không có chỗ trút, bây giờ nghe được giọng nói không ngừng của Tần Lệ, cảm giác đầu của mình như muốn nổ tung, cô đã thỏa hiệp nhiều lần như vậy, lúc đi học cơ hội gì mà không nhường cho chị họ, hiện tại thì sao?

“Bà có muốn biết đáp án không? Vậy được, tôi nói cho bà biết Tần Lệ, Bạch Hiểu Nguyệt tôi, tuyệt đối sẽ không nghe theo sự sắp đặt của bà, gả cho cái lão già xấu đó, muốn gả thì tự bà gả đi!” Bạch Hiểu Nguyệt nói xong, cúp điện thoại cái rụp, buồn bực trong lòng vẫn không xả ra được, cực kỳ khó chịu.

Chuyện này liên quan đến cả đời của cô, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Nhưng cô tin bà thím chua ngoa kia của mình chuyện gì cũng làm được, nếu như mình không làm theo ý muốn của bà ta, chi phí điều trị tiếp theo của ba bên này cũng không phải là một khoản nhỏ, mình lại vừa mới trở về…

“Bạch Hiểu Nguyệt, chắc chắn rồi sẽ có tiền, phải tin tưởng chính mình, đại học không phải học không, ngày mai liền bắt đầu đi tìm công việc.” Nhưng vấn đề trước mắt là ngay cả chỗ ở mình cũng không có.

Đột nhiên xuất hiện sấm sét vang dội, hạt mưa to như hạt đậu đánh vào người, chết tiệt, ngay cả chỗ tránh mưa gần đây cũng không có, sao cô lại xui xẻo như vậy.

Bạch Hiểu Nguyệt oán giận trong lòng, dứt khoát khỏi đi tránh mưa luôn, dù sao cũng chật vật như vậy. Cô như này cũng không bắt được xe, vậy phải làm sao bây giờ.

Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở ngã tư đường đang định băng qua đường, đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, đúng lúc này, một chiếc Land Rover màu trắng đang lao tới từ một phương hướng khác. Người đàn ông trong xe, lông mày kiếm hơi nhăn lại, hai tay với xương khớp rõ ràng không ngừng gõ trên laptop, phát ra thanh âm thanh thúy. Dưới sống mũi cao thẳng là hai cánh môi mỏng hơi khép lại.

Người ta thường nói đàn ông khi nghiêm túc là hấp dẫn nhất, đại khái chính là bức tranh này.

Bên trong xe mở nhạc êm dịu, chiếc xe đang chạy rất ổn định đột nhiên thắng gấp một cái, thân trên của người đàn ông hơi nghiêng về phía trước, lông mày nhíu lại.