“Hiểu Nguyệt, em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho chị. Chị thực sự không cố ý. Nhưng chị thật sự yêu anh ấy, chị không cố ý, em nên biết chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, em không nên trách Trạch, muốn trách thì cứ trách chị đi!”
Bạch Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Bạch Vân Khê, chị đến từ học viện điện ảnh nào thế, có vẻ là một học bá nha!”
“Hiểu Nguyệt, đủ rồi. Vân Khê cũng đã nói như vậy rồi cô còn muốn thế nào. Chuyện này không trách em ấy được, đều là lỗi của tôi. Cô đừng quá đáng!”
“Ha! Tôi quá đáng?” Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Tịch Trạch trước mắt, cô đột nhiên cảm thấy dường như mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ anh ta, cô thật may mắn vì bây giờ mình đã thấy rõ, tất cả vẫn còn kịp.
“Tôi không cần chị ta xin lỗi hay cầu xin tôi tha thứ, Bạch Vân Khê chị ta cao thượng, Bạch Hiểu Nguyệt tôi không làm được. Phiền anh mang người phụ nữ của anh cút khỏi thế giới của tôi vĩnh viễn đi! Đừng để tôi nhìn thấy các người nữa, tôi cảm thấy ghê tởm.”
“Hiểu Nguyệt, cô càng như vậy tôi sẽ càng chán ghét cô. Nếu cô dám làm tổn thương Vân Khê một chút thôi thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô đâu.”
Tịch Trạch nói xong, nắm tay Bạch Vân Khê mặt đầy nước mắt rời khỏi tầm mắt Bạch Hiểu Nguyệt, bọn họ vừa đi ngang qua, trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng. Liếc qua khóe mắt thấy được nụ cười đắc ý của Bạch Vân Khê.
Chúc đôi cẩu nam nữ hai người luôn luôn tắm trong tình yêu!
Bạch Hiểu Nguyệt giật giật khóe miệng, chuẩn bị thu dọn xong đồ đạc, sắp xếp cho ba xong rồi nói sau. Vừa quay người lại thì thấy Vân Thiên Lâm đứng ở phía sau mình, cô sửng sốt.
Cô lại không hề phát hiện ra người này đến từ lúc nào.
“Thật trùng hợp.” Bạch Hiểu Nguyệt cố gắng nặn ra một nụ cười, thật sự là buồn cười, mỗi lần mình chật vật đều bị người đàn ông này nhìn thấy, đúng là quái lạ.
“Vân thiếu, bên Cố thiếu đã sắp xếp xong xuôi rồi.” A Nham chạy tới thì thấy Bạch Hiểu Nguyệt có chút chật vật đang thu dọn hành lý, bên cạnh có một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
Vân Thiên Lâm nhìn bóng lưng mảnh khảnh, nhìn qua yếu đuối nhưng lại lộ ra một chút kiên cường, giờ khắc này lại khiến trái tim của hắn có chút xúc động.
Từ lúc cô bị đuổi ra, hắn tình cờ đi ngang qua nên thấy được.
Buổi sáng bệnh viện gọi điện thoại tới nói Cố Thần uống rượu, bị thủng dạ dày phải nằm viện. Hắn vội vàng chạy đến, không nghĩ tới lại đυ.ng phải cô ở chỗ này.
Vốn định tiến lên chào hỏi, ai biết hắn lại vừa vặn nhìn thấy một màn đặc sắc như thế.
Vân Thiên Lâm cất bước đi đến bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, nhận lấy đồ trong tay cô ném cho A Nham rồi nắm lấy tay cô.
Bạch Hiểu Nguyệt kỳ quái nhìn tay hắn nắm lấy tay mình, tay của hắn rất lớn, có thể nắm gọn tay cô trong lòng bàn tay, ấm áp như vậy, làm cho người ta bất tri bất giác cảm thấy uất ức.
“A Nham, xử lý tốt chuyện ở đây.” Vân Thiên Lâm không chút thay đổi nhìn Bạch Hiểu Nguyệt, còn nói thêm: “Chúng ta tìm một chỗ rồi nói chuyện.”
Không đợi Bạch Hiểu Nguyệt có phản ứng, người đã bị Vân Thiên Lâm lôi đi. Bạch Hiểu Nguyệt lo lắng nhìn ba cô, đang muốn giải thích cái gì.
Vân Thiên Lâm nói trước cô một bước: “A Nham làm việc, cô yên tâm đi.” Bạch Hiểu Nguyệt cứ như vậy mơ mơ hồ hồ bị mang đi.
Ngồi ở ghế lái phụ, Bạch Hiểu Nguyệt vẫn có chút phản ứng chậm. Vân Thiên Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, đột nhiên lấn người tiến tới, làm Bạch Hiểu Nguyệt hoảng sợ tựa sát vào chỗ ngồi, động cũng không dám động.
Một giây sau, thấy hắn kéo dây an toàn giúp cô cài lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mặt đỏ như cà chua.
“Cơm Tây, được không?”
“A? Anh rốt cuộc muốn nói chuyện gì với tôi? Ba tôi…” Không biết vì cái gì mà ở trước mặt hắn, Bạch Hiểu Nguyệt luôn có cảm giác khẩn trương, uy áp của người đàn ông này quá mạnh mẽ, ngay cả nói chuyện cô cũng không dám lớn tiếng.
Nhưng bị cặp mắt lạnh như băng kia của hắn nhìn thoáng qua, Bạch Hiểu Nguyệt đã sợ đến không dám nói gì.
Lúc xe dừng ở ngã tư đường, Vân Thiên Lâm quay đầu nhìn cô: “Cô rất sợ tôi?”
“Không có.” Những lời này được trả lời rất nhanh, nhìn dáng vẻ này của cô khiến Vân Thiên Lâm nhớ tới một loài động vật, người ngồi ở ghế lái phụ lúc này không khác gì một con thỏ đang sợ hãi.
Chẳng lẽ mình rất giống sói xám à?
Vân Thiên Lâm đột nhiên nhíu mày, trong lòng rối rắm vấn đề này, hắn đáng sợ như vậy sao? Chính hắn cảm thấy mình vẫn rất được phụ nữ hoan nghênh nha.
Vân Thiên Lâm dẫn cô tới nhà hàng xoay Hải Thiên, nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh chờ Vân Thiên Lâm gọi món: “Vân thiếu, hôm nay có thịt bò tươi được vận chuyển đến.”
Vân Thiên Lâm nhìn người phụ nữ đối diện, khép thực đơn lại: “Quy củ cũ. Bạch tiểu thư, bít tết chín bảy phần?”
“Có thể.” Bạch Hiểu Nguyệt rất ít đến loại nhà hàng trang trọng như này ăn cơm, tương đối mà nói, cô vẫn thích những nơi có thể khiến người ta thư giãn hơn. Nhìn cả tầng lầu cũng chỉ có hai người bọn họ, tiếng đàn dương cầm du dương quanh quẩn bên tai nhưng cô vẫn không thả lỏng được.
“Không cần khẩn trương, bữa này tôi mời.”
“Khụ!” Bạch Hiểu Nguyệt đang uống nước, nghe hắn đột nhiên nói những lời này khiến cô sặc không nhẹ, chẳng lẽ trước đó hắn không có ý định tự trả tiền à?
Nhìn dáng vẻ vụng về lại đáng yêu của cô, Vân Thiên Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, đưa qua một tờ khăn giấy.
“Xin lỗi.”
“Ở đây không có người khác, cô cứ tùy ý đi.” Nghe Vân Thiên Lâm nói như vậy Bạch Hiểu Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đã mời khách vậy thì tôi đây sẽ không khách khí nữa, anh tìm tôi có chuyện gì hả?” Bạch Hiểu Nguyệt nói, nhân viên phục vụ cầm rượu vang đỏ tới.
“Mời cô ăn cơm đúng thật là có chuyện cần cô giúp, cũng có thể nói, chuyện này tốt cho cả tôi và cô.”
Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết, mình chỉ là một người bình thường, hắn có tiền như vậy còn có thể có chuyện gì cần cô giúp đỡ nữa.
“Chuyện gì, anh nói đi.”
“Kết hôn với tôi.”
Bạch Hiểu Nguyệt thiếu chút nữa lại phun ra một bàn nước, ngẩng đầu lên, không thể tin nổi mà nhìn Vân Thiên Lâm, cho rằng mình nghe nhầm.
“Anh nói cái gì?”
“Kết hôn với tôi.”
“Không đúng, nếu bởi vì buổi sáng mẹ anh hiểu lầm thì tôi có thể giải thích. Hôn nhân đại sự không phải chuyện đùa đâu. Chúng ta mới gặp nhau có ba bốn lần…”
“Hoằng Đằng vốn là công ty của ba cô, năm cô mười ba tuổi, gia đình cô xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ qua đời, ba biến thành người thực vật, từ đó trở đi cô phải gánh vác chi phí điều trị kếch xù của ba. Cô được chú nhận nuôi, sống cùng bọn họ, nhưng thím cô đối xử với cô không tốt, vô cùng cay nghiệt. Sau đó cô dựa vào năng lực của mình đi Anh, học quản lý tài chính, làm thêm hoàn thành việc học để về nước sớm. Trong lúc đó cô có một người bạn trai, chính là cái người châm chọc khıêυ khí©h cô ngày đó ở trên đường đi! Khi về nước, bạn trai cô biến thành anh rể, thím vì hợp đồng mà lấy ba cô uy hϊếp cô, đưa cô cho Lưu Kỳ Sơn, đêm qua cô đi xem mắt. Nếu không phải là tôi, bây giờ cô sẽ ra sao? Vừa rồi cô bị sỉ nhục tôi cũng nhìn thấy, chẳng lẽ cô không muốn trút giận cho mình? Hiện tại hai người đã bị đuổi ra, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Kết hôn với tôi thì những vấn đề này sẽ được giải quyết.”