Đêm nay là đêm Giáng sinh, Bạch Hiểu Nguyệt vội vã từ nước Anh trở về để mang đến cho bạn trai một bất ngờ lớn. Trong điện thoại, Tịch Trạch nói chờ cô về có chuyện rất quan trọng muốn nói cho cô biết. Bạch Hiểu Nguyệt chờ mong, không phải Tịch Trạch muốn cầu hôn cô chứ!
Mười một giờ rưỡi, cô đến trước cửa nhà Tịch Trạch với tâm trạng tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào, trong chiếc túi đóng gói tinh xảo có một chiếc khăn quàng cổ do chính cô đan cho Tịch Trạch. Hiểu Nguyệt đang định lấy chìa khóa ra, nhưng cúi đầu nhìn thì phát hiện cửa đang khép hờ.
Trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy cánh hoa hồng rơi đầy đất, bữa tối dưới ánh nến. Từ phòng ngủ trên lầu truyền đến âm thanh kỳ quái, Bạch Hiểu Nguyệt nghe được thanh âm liền đi lên lầu, còn chưa đến nơi đã nghe được tiếng rêи ɾỉ vui sướиɠ của một người phụ nữ, tiếng sau còn lớn hơn cả tiếng trước. Mà thanh âm này, đối với Hiểu Nguyệt mà nói, lại càng thêm quen thuộc.
Trong đầu Bạch Hiểu Nguyệt hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, nhưng rất nhanh cô liền bác bỏ. Đây là Tịch Trạch của cô, sao có thể làm chuyện này chứ, ai cũng có thể, nhưng Tịch Trạch của cô tuyệt đối sẽ không.
Khi bước lên lầu, cô nhìn quần áo rải rác trên hành lang, âu phục, cà vạt, váy ngắn, tất chân, quần ***, giày cao gót màu đỏ…
Hô hấp của Bạch Hiểu Nguyệt trì trệ, đôi chân như bị đeo chì, cô chậm rãi di chuyển đến cửa phòng ngủ, trong căn phòng nửa kín nửa hở là hai thân thể đang mây mưa quấn quít lấy nhau, nằm dưới thân bạn trai cô là một người phụ nữ, không phải ai khác mà chính là chị họ tốt của cô, Bạch Vân Khê.
“Anh yêu, có phải bảy năm nay Bạch Hiểu Nguyệt không thể thỏa mãn anh không, anh thật sự giỏi quá.”
“Xem ra anh còn chưa đủ cố gắng, còn có thể để em nghĩ đến chuyện khác. A!”
“Đây chính là chuyện quan trọng anh muốn nói với tôi đúng không? Tịch Trạch!” Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở cửa, thậm chí đi thêm nửa bước cũng cảm thấy buồn nôn.
Tịch Trạch dừng lại, đột nhiên quay đầu, thấy Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở cửa, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó bình tĩnh đứng dậy tùy tiện cầm quần áo mặc lên người.
“Anh không muốn giải thích cái gì à?” Giờ phút này, trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn có một tia hy vọng, hi vọng anh ta sẽ nói những thứ này đều không phải sự thật, anh ta không phải người như vậy.
“Giải thích cái gì, không phải em đã nhìn thấy hết rồi sao? Chúng ta ở bên nhau cũng đã bảy năm, anh là một người đàn ông bình thường, Vân Khê còn hiểu làm thế nào để khiến đàn ông vui lòng hơn em.” Tịch Trạch nói xong, ôm lấy người con gái kia, dịu dàng hôn lên mặt chị ta.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt khó chịu như bị dao cắt, ngay cả hô hấp cũng đau đớn.
Ngay khi Tịch Trạch đứng dậy, Bạch Hiểu Nguyệt đã tát vào mặt Tịch Trạch một cái thật vang.
“Cái tát này, thưởng cho anh.” Tim cô đau nhức, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, kìm nén nước mắt không để chúng rơi xuống.
Bạch Hiểu Nguyệt cô sao có thể khóc trước mặt đôi tiện nhân tra nam này, đây quả thực là một loại sỉ nhục.
Tịch Trạch cười lạnh: “Ồn ào đủ chưa? Ồn ào đủ rồi thì ra ngoài.”
Bạch Hiểu Nguyệt không thể tin nhìn Tịch Trạch, anh ta còn bảo cô đi ra ngoài, nơi này mỗi một thứ đều là cô vì anh ta mà chọn lựa cẩn thận, nhưng hôm nay lại trở thành tổ ấm tình yêu của anh ta và người khác.
“Trạch bảo em rời đi thì em mau đi đi! Em căn bản không phải mẫu người Trạch thích, ngực không có ngực, mông cũng chẳng có mông, gầy như tấm ván giặt, sao có thể gợi lên hứng thú của Trạch.”
“Ha! Chị muốn tôi rời đi? Chị có thể…” Ánh mắt Bạch Hiểu Nguyệt lạnh lùng, đột nhiên giơ tay đánh vào mặt Bạch Vân Khê, cô mà đi chẳng phải sẽ tiện nghi cho con khốn này à.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết, chị họ của cô lại hạ tiện như vậy, ** bạn trai của mình, sao cô có thể nhịn được cơn tức này.
“Điên đủ chưa?” Bạch Hiểu Nguyệt còn muốn tát chị ta cái thứ hai, nhưng bị Tịch Trạch cầm lấy tay, đẩy cô sang một bên.
Bạch Hiểu Nguyệt ngã ngồi dưới đất, nhìn người đàn ông mà cô thật lòng thật dạ, nhưng giờ phút này lại chỉ quan tâm đến sống chết của người phụ nữ kia.
Bạch Vân Khê nũng nịu tựa vào lòng Tịch Trạch, trong mắt tràn ngập hơi nước, một tay che mặt khóc nức nở. Tịch Trạch nhíu mày nhìn về phía Bạch Hiểu Nguyệt.
“Ha ha!” Bạch Hiểu Nguyệt cười lạnh đứng dậy từ dưới đất, nhặt túi đóng gói trên mặt đất lên: “Biết không? Đây là quà mừng năm mới tôi thức đêm chuẩn bị cho anh, bây giờ, anh không xứng có được nó. Coi như Bạch Hiểu Nguyệt tôi mắt mù đi…”
Bạch Hiểu Nguyệt lấy bật lửa, đốt cháy toàn bộ túi giấy, nhìn túi giấy cháy từng chút một, khi nó biến mất, tình yêu trong lòng cô cũng biến mất theo.
Ngay sau đó, cô ném túi giấy đang cháy lên giường, xoay người kiên quyết rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng kêu la hoảng loạn của phụ nữ và tiếng chửi rủa phẫn nộ của đàn ông, Bạch Hiểu Nguyệt không hề để ý tới.
Đêm nay trời lạnh đến nỗi khiến cô chảy cả nước mắt, Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười, lau khô nước mắt trên mặt mình, vừa kéo vali vừa lấy điện thoại trong túi ra.
“Cậu ở đâu, đi ra uống rượu với mình, chờ cậu chỗ cũ.” Bạch Hiểu Nguyệt cúp điện thoại, chui vào trong taxi. Bây giờ cô chỉ muốn phát tiết một chút.
Trong không gian náo nhiệt xa hoa trụy lạc, Bạch Hiểu Nguyệt để vali qua một bên, không ngừng rót rượu cho mình, cô cũng không biết mình rốt cuộc đã uống bao nhiêu.
Nơi này là nơi trước kia cô và bạn thân Trần Giai Giai thường tới, đương nhiên, đối với loại thiên kim nghèo túng như cô mà nói, căn bản không trả nổi, vẫn là Giai Giai trả tiền, cô ấy cũng không cho phép Bạch Hiểu Nguyệt khách khí với cô ấy.
Đêm nay là đêm Giáng sinh, khắp nơi đều tràn ngập niềm vui, vừa mới qua mười hai giờ đêm, bây giờ mới bắt đầu ăn uống vui chơi. Nhìn nụ cười của mọi người xung quanh, trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt càng thêm khó chịu.
Đêm Giáng sinh năm nay thật đúng là khiến người ta khó quên.
Lúc Trần Giai Giai chạy tới, Bạch Hiểu Nguyệt đã uống rất nhiều.
“Tiểu Bạch, làm sao vậy?” Chỉ có Giai Giai mới gọi Bạch Hiểu Nguyệt như vậy, lúc đầu cô không thích, luôn cảm thấy giống tên một con chó, nhưng sau đó dần dần cũng thành thói quen.
“Ha! Giai Giai, ợ… cậu đến rồi! Thật tốt, để mình nói cho cậu biết, đoán xem mình vừa mới đi tìm Tịch Trạch đã nhìn thấy gì? Mình nhìn thấy tên khốn kiếp kia đang ngủ với Bạch Vân Khê, ha ha, có phải mình ngu ngốc lắm đúng không, Giai Giai cậu nói xem có phải mình là người phụ nữ ngu ngốc nhất trên đời này hay không. Thật ra, cũng không đau lòng như trong tưởng tượng, chỉ là cảm thấy, mình thật ngu ngốc, đến đây nào, chúc mừng mình đi, đã thấy rõ bộ mặt tên cặn bã kia, ha ha!”
Bạch Hiểu Nguyệt nắm tay Giai Giai, khi thì điên cuồng la hét, khi thì cười ngây ngô, giọng nói của cô nhanh chóng bị tiếng nhạc chung quanh nuốt chửng. Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết, chính mình bây giờ là đang đau lòng, hay là đang cười.
Cô chỉ muốn bản thân mình quên đi, quên đi tất cả những điều này. Chỉ một đêm này thôi, qua đêm nay, cô sẽ vẫn là Bạch Hiểu Nguyệt ban đầu, một Bạch Hiểu Nguyệt kiên cường mạnh mẽ.
Trên đời này, không có gì có thể đánh bại cô nữa, bất cứ chuyện gì, cũng không thể.