Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chồng Tôi Thật Anh Tuấn

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ sau khi thế vận hội Olympic năm 2008 được tổ chức thành công ở Trung Quốc, lĩnh vực kinh tế của khu vực Châu Á Thái Bình Dương bắt đầu phát triển mạnh mẽ, dòng tiền nóng không ngừng tràn vào, ai ai cũng muốn được chia một phần, Kyle cũng không ngoại lệ.

Nhìn ra được năm 2008 sắp tới đây, Thị trường chứng khoán Châu Á sẽ đạt mức cao kỷ lục, tất cả các nhà đầu tư đều đã nhắm đến Châu Á, do đó thân là một nhân vật chủ chốt linh hồn của như Khuất Căng phải đích thân lâm trận, trấn thủ khoản cách gần nhất với Trung Quốc, có thể tiến lui lại có thể trấn giữ Đài Loan, nhưng trong mơ anh cũng không nghĩ đến bản thân sẽ gặp lại được quá khứ đã bị anh quên lãng, mà lại còn là quá khứ rất quan trọng, rất quan trọng nữa.

Nhìn Ngôn Hải Lam đang mê ngủ bên cạnh mình, Khuất Căng không thể rời ánh mắt của mình khỏi khuôn mặt cô.

Anh không thể tin tại sao bản thân lại có thể quên mất cô, càng không thể tin cô lại có thể mê muội chờ anh 1 năm. Không thể tin anh đối xử với cô như vậy, nhưng khi cô gặp lại anh không hề cầm chổi hay dao mà xua đuổi anh đi, lại còn bình tâm tịnh khí đối mặt với anh.

Mỗi lần nghĩ đến cô đã từng chờ đợi anh 1 năm trời, lòng anh lại một lần xót xa. Mỗi lần nhớ đến những người trong khách sạn xót xa cho những lời nói của cô, tim anh lại một lần quặn đau.

Mỗi lần nghĩ đến cô một mình bụng mang dạ chửa, mỗi ngày không ngại mưa gió đi gần 1km đường đến khách sạn hỏi thăm tin tức của anh, thì anh hận đến nổi muốn gϊếŧ chết bản thân mình.

Anh thực ra đã làm gì với cô vậy? đáng ghét!

Anh nhìn người đang ngủ say bên cạnh, cô có nước da trắng sáng, lông mi cong vυ"t, tóc vừa mượt lại vừa đen bóng, cô có cái mũi xinh xắn, không đặc biệt thẳng tắp, nhưng lại rất dễ thương, đôi môi có thể nói là theo cách phổ biến hiện nay ưa thích, có hơi mỏng một chút, nhưng cô vẫn là cô gái rất đẹp, và cũng là người duy nhất có thể làm trái tim anh rung động, bất luận là ở 4 năm trước hay 4 năm sau.

Tại nạn xe làm anh mất đi chỉ là một phần ký ức thôi, không phải toàn bộ, cho nên anh rất rõ bản thân không phải là người dễ dàng động lòng, nhưng khi đã phát sinh tình cảm rồi, thì là chuyện suốt đời.

Anh vẫn không nhớ ra những quá khứ liên quan giữa anh và cô, nhưng trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, đương nhiên anh đối với cô là thật lòng, nếu không anh sẽ không để cô mang thai.

Baby….con gái của họ, anh đã đi gặp cô bé, cô bé đẹp giống như búp bê baby, thông minh, dũng cảm giống mẹ, ai cũng yêu thích.

Cô bé không ăn kẹo của người lạ cho, không đi theo người lạ, tuy là đối với sự tiếp cận và nụ cười của anh có chút cảm thấy hiếu kỳ, nhưng luôn cẩn thận cảnh giác giữ khoảng cách nhất định với anh, xác định tốt bản thân lúc nào cũng có thể quay người chạy về hướng mái che nơi bà cô bé đang nói chuyện với hàng xóm.

Cô bé nhỏ thông minh, con gái của anh, cô đã sinh cho anh một đứa con gái rất giỏi.

“Cám ơn em! em yêu! cám ơn em! ”

***

Ngôn Hải Lam tỉnh giấc trong cảm giác ám áp, nhìn tứ phía là một màng đen tối, vẫn giống như những năm qua, mỗi lần khi cô giật mình thức giấc vào giữa đêm khuya vẫn tối đen và tỉnh lặng, nhưng sao lần này cảm giác có chút khác biệt vậy?

Cô đưa tay mò mẫn đèn ở đầu giường, bật đèn lên.

Bỗng lúc ánh đèn choí lên cô phản xạ nhắm mắt lại, nghiêng đầu qua, thì lại nghe được một giọng khàn đυ.c vang lên bên cạnh cô —

“Sao vậy? ”

Cô kinh hãi mở to mắt ra, chỉ thấy Khuất Căng đang ngáp, khuôn mặt mơ ngủ từ trên giường cô ngồi dậy.

“Tại sao anh lại ở đây? ” kinh hãi qua đi, đổi lại là sự hoang mang và không hiểu.

“Em quên rồi sao? ”

“Quên cái gì? ” cô hỏi, hoàn toàn nhớ không ra.

Để thuyết phục anh cho cô ở lại công ty đến giờ tan ca, cô đã đồng ý rất nhiều điều kiện không bình thường, trong đó bao gồm cả sau nàycùng anh ăn cơm, cho anh đưa đón cô, không được không nói không rằng lại tránh mặt anh, trốn anh, và không được phép đuổi anh.

Ban đầu cô không hiểu cái câu “không được phép đuổi anh” là có ý nghĩa gì, chỉ đến sau khi họ ăn xong cơm tối, anh đưa cô về nhà, lấy danh nghĩa là giám sát cô uống thuốc nên theo lên nhà, thì ngồi luôn không chịu về, lại còn không cho phép cô đuổi anh.

Anh hối cô đi tắm, giúp cô hong khô tóc xong lại hối cô đi nghỉ ngơi, lại còn nói đợi cô ngủ rồi anh tự giác sẽ về, kết quả thực ra là gạt người.

“Anh gạt em! ” ánh mắt cô đầy vẻ cáo buộc

“Gạt em gì nào? ” anh tựa lên thành giường, lười biếng nhìn cô.

“Anh nói em ngủ rồi thì anh sẽ đi! ”

“Anh đúng là có đi đó! chỉ là đi rồi quay lại, nếu không trên người anh sao lại có bộ đồ ngủ này để mặc chứ? còn những đồ vật kia ở đâu mà ra nào? ” anh đẩy góc môi lên, chỉ đóng valy hành lý đang để bên vách tường ở góc cửa.

Ngôn Hải Lam liền quay người nhìn đóng hành lý để ở góc cửa, lại quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Vậy là sao?” thực ra thì trong lòng sớm đã có đáp án.

“Hành lý của anh! ”

“Tại sao hành lý của anh lại ở trong phòng em? ”

“Tại vì bắt đầu từ hôm nay anh sẽ ở đây? ”

Cô trợn to hai mắt lên khó mà tin nổi, dường như không thể tin được bản thân đã nghe được cái gì.

“Anh nói gì nào? ” cô hét lên.

“Cổ họng em hình như đỡ nhiều rồi đó! ” Khuất Căng mỉm cười nói.

Trầm ngâm một hồi, cô mới phát hiện cổ họng của mình đúng là không còn đau nữa, bệnh của cô đúng là đến rất nhanh, mà đi cũng nhanh, nhưng đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là —

“Anh thực ra đang nói gì? ai đồng ý cho anh ở đây, em không hề đồng ý! ” cô lại hét lên.

“Em đã đồng ý không được phép đuổi anh.”

Cô ngơ ngác một lúc. “Anh không thể như vậy được! ”

“Anh có thể! trừ khi em đang định nuốt lời để mập (ces: bản convert là: “trừ phi ngươi tưởng béo nhờ nuốt lời”), nếu không thì anh là có thể, em đã có nghe qua quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy? ” Khuất Căng vừa nói vừa nghía sang cô cười。

“Em không phải quân tử! ” trừng mắt nhìn khuôn mặt mỉm cười lừa đảo của anh, cô nhịn không được bất mãn nói.

“Cho nên em muốn nuốt lời để mập?” (ces: convert:“Cho nên ngươi là muốn béo nhờ nuốt lời?”)

“Mọi người vẫn hay nói em quá ốm, mập một chút cũng chẳng sao. ”。

Nghe xong, ánh mắt của Khuất Căng từ trên mặt cô chằm chặm di chuyển xuống, đi qua cái cổ thanh mảnh, xương vai xinh xắn, không đầy đặn nhưng lại có ảo giác mê người, làm mạch máu của anh sôi lên, cuối cùng trượt xuống cái eo mảnh như giấy của cô (ces: = = làm j có eo nào mảnh như giấy. convert là: như tờ giấy phiến kích thước lưng áo), hôm nay anh đã ôm cô, nên biết được cô còn ốm hơn nhiều so với dáng vẻ bên ngoài nhìn thấy.

“Em đúng là nên mập lên chút nữa mới được. ” anh gật đầu đồng ý, “nhưng em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ nuôi em mập lên. ” bất giác, ánh mắt của anh lại quay lại trước cô, chăm chăm nhìn xuống những đường cong lúc ẩn lúc hiện dưới y phục cô.

“Anh đang nhìn đâu vậy? ” cô nhịn không được thét lên hỏi.。

Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lúc này trở nên sâu thẳm nóng bỏng, và còn tràn đầy sự chiếm hữu của người nam muốn người nữ. “Anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em. ” Khuất Căng trực tiếp chỉ rõ, âm giọng khàn đυ.c gợi cảm.

Tim cô đập dữ dội lên, tư duy hỗn loạn. còn có một cảm giác giống như bị ù tai lại giống như muốn quay cuồng bỗng che phủ toàn thân cô, cô trừng mắt với anh không biết làm sao, nghe được bản thân đang lấp bấp nói: “Đừng! đừng nói đùa nữa! ”

Anh không nói đùa, vì anh trực tiếp đưa tay ra kéo cô về phía anh, chuyển người một cái, cô đã bị đè dưới cơ thể anh, ngay lập tức chiếm lấy đôi môi đang hé mở vì hốt hoảng của cô, đầu lưỡi cùng lúc xâm nhập vào sâu trong miệng cô, náo loạn tất cả tư duy và lý trí của cô

Ngôn Hải Lam bị đè dưới cơ thể anh, tất cả giác quan đều bị thuần phục bởi trọng lượng, thân nhiệt, mùi vị của anh, hơn nữa anh dường như muốn nuốt cả cô dưới nụ hôn nóng bỏng.

Nụ hôn của anh không thô bạo, chỉ là có chút hoang dại, giống như đã đói quá lâu, nhẫn nại quá lâu, cuối cùng không thể nhịn được nữa cảm giác bỗng lúc bộc phát, nhưng với cô cũng không khác gì, do cô mong giây phút này, mong anh đã quá lâu rồi.

Cô nhớ nụ hôn của anh, nhớ mùi vị của anh, nhớ cảm giác bàn tay anh phủ lên vuốt ve cô, và nhớ cảm giác anh đè sát cô vào anh, nhịp điệp va chạm trong cô…..cô nhớ anh.

Nụ hôn của anh di chuyển xuống cổ cô, cô bất giác phát ra âm thanh: “Căng….”

Khuất Căng không trả lời, đôi môi đang bận rộn di chuyển mυ"ŧ lấy làn da cô, chỉ có hơi thở gấp rút và động tác nôn nóng cởi bỏ y phục trên người của cả hai.

Không hề báo trước, anh để một ngón tay trượt vào giữa hai đùi cô, làm cô không chịu nổi cong cả người lên, rêи ɾỉ khẩn trương đưa tay ngăn tay anh lại, do dự không biết có nên tiếp tục nữa không, vì sao anh, cô đã hơn 4 năm không làm chuyện này, lại còn đã sinh con rồi, cô không biết bản thân có thể giống như trước đây cùng anh hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, cho anh được thoả mãn.

Nhưng sX dự của cô là dư thừa, vì anh không hề cho cô quyền được nói không.

“Suỵt! ” anh phát ra âm thanh như là an ủi cô, cùng lúc lại chiếm lấy môi cô, dùng tay còn lại lấy cánh tay ngăn cản của cô ra, sau đó bắt đầu mạnh dạn trêu người kí©h thí©ɧ ở giữa hai đùi cô, đến khi cô chịu không nổi rêи ɾỉ, vặn vẹo cong người lên, anh liền trượt ngón tay vào trong cô.

Dòng nhiệt tràn vào, âm thanh xa rời, cô nhắm mắt lại cảm nhận ngón tay của anh đang không ngừng trêu đùa trong cô.

“Em yêu! mở mắt ra! ” anh khàn giọng nói.

Cô không tự chủ được mở đôi mắt nhìn mông lung, chỉ thấy ánh mắt nóng bỏng của anh phía trên cô, bỗng cùng lúc, cô cảm giác anh đang chầm chậm tiến vào trong cô, không phải ngón tay anh mà là chính anh.

Cảm giác anh vừa lớn vừa cứng, không thể đem so sánh với ngón tay lúc nãy, làm cô chịu không nổi phát ra âm thanh nhỏ dịu, giống như kháng cự khó chịu, lại giống hưng phấn khó nhịn, tiếp đó anh chuyển động chầm chầm trong cô, ban đầu là di chuyển dịu dàng, sau đó từ từ mãnh liệt, tăng tốc, nồng nhiệt, ép cô không thể không cong người lên, cùng tốc độ xuống giọng trong âm thanh rêи ɾỉ đạt đến cao trào

Sau đó, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở.

Khuất Căng chuyển người nằm dài ra, kéo cô đến bên cạnh mình ôm chặt lấy, anh cảm thấy toàn thân vô lực, nhịp tim đập nhanh, đầu ốc choáng váng, nhưng lại chưa từng có qua cảm giác hạnh phúc mỹ mãn như vậy, giống như trái tim bị mất đi cuối cùng lại quay về bên cạnh anh. Anh cúi đầu nhìn cô, cô đã nhắm mắt lại, thoả mãn yên ắng rơi vào trong giấc ngủ.

Khuất Căng bỗng hôn cô, ôm chặt cô vào mình hơn nữa. Đưa tay tắt ngọn đèn trên đầu giường, anh quyết định trước khi mắt trời ló dạng ở đằng đông, sẽ ôm lấy người phụ nữ mình yêu ngủ lại một giấc.

***

Tỉnh giấc trong sự ấm ấp, Ngôn Hải Lam cảm thấy rất quen thuộc, giống như vừa mơ một giấc mơ ấm áp, trong có anh, anh ôm lấy cô đi vào giấc ngủ, anh —

Cả người cô bỗng cứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về một bên giường, một khuôn mặt anh tú mê người đang ngủ say bỗng xuất hiện trước mắt cô, làm trong não cô lúc đó trở nên trống rỗng.

Cô nhớ lại, đó không phải là mơ, khi anh thực chất vẫn đang khoả thân nằm cạnh cô, cô làm sao có thể thuyết phục bản thân mình tin là 1 giấc mơ chứ? muốn tự mình lừa gạt chính mình lại càng không thể.

Chỉ là trời ơi! cô đã làm cái gì vậy? họ đã đã làm gì?

Ký ức nồng nhiệt của đêm qua bỗng lúc làm mặt cô đỏ bừng lên, nhưng khi nghĩ đến quan hệ của họ cắt không đứt, càng làm càng rối, trái tim cô lại trở nên lạnh dần, trầm xuống.

Khuất Căng…..

Cô thực ra phải nên làm gì với anh đây? cô không quên được anh, muốn yêu anh, muốn ở những nơi có anh ở đó, nhưng lại không thể chấp nhận anh đùa giỡn với tình yêu, sợ hãi có một ngày bản thân bị anh bỏ rơi, như vậy cô đúng là vẫn có cách cùng anh bên nhau không?

Tôi, Khuất Căng, sẽ quay lại bên cạnh Ngôn Hải Lam, quay lại trong tim Ngôn Hải Lam, đời này kiếp này, hai vị trí đó tôi đều chiếm đóng, sẽ không nuốt lời, tôi xin thề.

Những lời anh nói với cô trong phòng VIP của công ty bỗng chốc tràn vào trí não cô.

Cho dù não anh không còn nhận ra em, nhưng trái tim anh vẫn nhận ra, do nó chỉ run động với mình em, chỉ có em mới làm nó động lòng và đau lòng

Những lời nói khi đó của anh, có bao nhiêu phần là thật lòng đây?

Thở dài một hơi, cô không muốn làm khó bản thân phải nghĩ đến những vấn đề khiến cô khó chịu, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức bên giường, thì bị thời gian trên đó làm giật nãy cả lên.

Đã gần 7:30 rồi, cô sẽ bị trễ mất!

Cô nhanh chòng vén mền ra, gỡ cánh tay đang quàng ngang eo cô ra chuẩn bị nhảy xuống giường, nhưng khi đôi chân vừa rời đi được 1cm, thì bị một lực kéo lại lên giường, chỉ trong 1 giây, lưng cô lại bị dán lại lên giường, nhưng phủ lên người cô không còn là tấm mền nữa, mà là anh.。

“Em định đi đâu? ” anh kích động hỏi, vẻ mặt giật mình thức giấc trở nên đầy hoảng hốt và sợ hãi.

“Em? ” cô ngớ ngẫng chớp chớp mắt, cô trả lời có chút hoang mang, “Em! đi làm mà! ”

“Đi làm? ” anh ngơ ra một lúc, sau đó từ chau chân mày lại, “bây giờ mấy giờ rồi? ”

“Đã 7:30 rồi!”

“Vậy à? đã trễ vậy rồi sao? ” sao anh lại có cảm giác rất mệt, giống như không được ngủ vậy,

“Đúng! cho nên làm phiền anh …..em có thể xuống giường chuẩn bị đi làm được chưa? ” Ngôn Hải Lam miễn cưỡng bản thân không chú ý cả hai đang khoả thân.

“Bệnh cảm của em đã khỏi chưa? ” anh hỏi, bỗng cuối đầu áp lên trán cô, giống như đang kiểm tra nhiệt độ trên trán cô vậy.

Cô ngớ ra một lúc, sau đó hoài nghi suy đoán, có trời biết lần bị cảm này của cô không hề bị phát sốt được chứ?

“Anh thấy hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thêm ngày sẽ tốt hơn. ”

Cô chịu không nỗi trừng mắt lại anh, sau đó chau mày lại. “em đã hoàn toàn bình phục rồi, em phải đi làm. ”

“Vậy à? ” Khuất Căng nhìn vẻ mặt kiên định của cô, bỗng cảm thấy cổ họng của mình kỳ lạ sao đó, có chút đau lại có chút ngứa, anh bỗng chuyển người nằm thẳng lại trên giường. “thì ra để bệnh truyền nhiễm cho người khác, bản thân sẽ hết bệnh cách nói này đúng là có thật. ” anh gượng cười nói, chịu không nỗi ho nhẹ 2 tiếng, sao cổ họng lại cảm thấy ngứa ngáy ho xong cũng không có cải thiện được gì, ngược lại còn có cảm giác càng nghiêm trọng hơn.

“Anh nói vậy là ý gì? ” cô hoài nghi hỏi.

Anh gượng cười không đáp, chịu không được phải ho khan thêm 2 tiếng nữa.

“Anh bị cảm rồi à? ”cô chau nhẹ chân mày, lo lắng nhìn anh.

“Anh không biết, hình như vậy, cổ họng vừa ngứa vừa đau, đầu có chút xây xẩm nặng đầu. ” đang nói anh lại ho nhẹ lên.

Ngôn Hải Lam nhăn chân mày lại nhìn vẻ mặt gượng cười của anh, nghi ngờ là anh đang gạt mình, nhưng cô lại nghe ra được tiếng ho của anh một chút cũng không phải giả tạo.

Đáng ghét, anh bị cô lây nhiễm rồi! đều tại anh hôm qua thích làm bừa, thừa biết cô đang bị cảm vậy mà lại hôn cô, kết quả là bị truyền nhiễm rồi đó.

“Em đi làm đi! anh ngủ thêm chút nữa! ” Khuất Căng kiệt sức nhắm mắt lại.

“Anh có cần đi khám bác sỹ không? ” cô im lặng nhìn anh một lúc, chịu không được hỏi.

“Không! — hack! hack! cần, em đừng lo cho anh! mau chuẩn bị đi làm đi, anh ngủ thêm chút sẽ khỏi thôi. ”

“Ngủ thêm một chút sẽ càng nghiêm trọng hơn thôi. ” Ngôn Hải Lam chịu không được chau mày nói, vì cô chính là chứng minh tốt nhất. “Anh dậy đi! em đưa anh đi bệnh viện. ”cô nhanh chóng quyết định.

“Anh không sao! em đừng lo lắng! ” cố nén lại cảm giác ngứa cổ muốn ho, anh mở mắt ra mỉm cười.

“Ai lo lắng cho anh! ” mặt anh tràn đầy vẻ hạnh phúc làm cô cùng lúc lập tức phủ nhận. “tuỳ anh vậy! hơn nữa người không khoẻ đâu phải là em. ” nói xong, cô lấy lại áo ngủ của mình nhanh chóng mặc vào, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm gội, chuẩn bị đi làm.

Khuất Căng vừa cười vừa nhìn theo gấu áo cô lúc ẩn lúc hiện một lúc sau biến mất, mới nhíu nhẹ chân mày nhắm mắt lại.

Đáng chết thật, đề kháng của anh có yếu đến vậy không? chỉ mới có một đêm thôi đã bị lây bệnh rồi, đúng là tổn thất khí phách nam nhi của anh, “hack! hack! ” nhưng cho dù vậy, anh một chút cũng không hối hận đêm qua cùng cô có những cảm xúc sâu sắc, sự tiếp xúc thân mật của cơ thể hoà vào nhau.

Anh thích mùi vị của cô, thích phản ứng của cô, thích cảm giác được ôm cô vào lòng, đè dưới cơ thể tiến vào trong cô, chật khít, nóng bỏng.

Anh thích tiếng rêи ɾỉ của cô, thích cảm giác khi cô nhịn không nổi lấy những món tay bấu vào cơ bắpp đang căng ra của anh, và cả tiếng thét khi đạt đỉnh, mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào, đến giờ dường như anh vẫn còn nghe thấy.

Anh thích cô biết bao, chỉ một lần gặp đã làm anh động lòng, chỉ một đêm đã mê đắm cô, anh thật là, thật là rất thích cô, yêu cô, anh không hiểu tại sao bản thân lại có thể quên mất cô?

Lần về New York này, thực ra anh có đi gặp bác sỹ trị liệu năm đó, muốn biết rõ thêm về triệu chứng mất trí của mình, kết quả sau khi bác sỹ biết được anh đã gặp lại người đã bị anh quên lãng, ông ta đã thừa nhận từng giúp cha mẹ anh tạo cho anh một phần ký ức, nhưng ông ta không biết những ký ức đó là giả.

Bác sỹ đã giải thích rõ ràng cho anh biết bệnh mất trí của anh thuộc loại vĩnh viễn, do liên quan đến não bộ không rõ nơi bị tổn thất, cũng giống như phần mềm của đĩa cứng trong máy vi tính vậy, bị hỏng một vài chổ nhưng không ảnh hưởng đến toàn bộ hoạt động hiệu xuất của bộ máy, nhưng có thể sẽ bị mất đi một số dữ liệu, và một số không gian lưu trữ, đây cũng là kết quả của anh sau tai nạn.

Cũng có thể nói, anh muốn hồi phục lại ký ức đã bị mất đi là việc không thể có được.

Cho nên anh đã quyết định, nếu như ký ức đã mất đi không thể tìm về được, vậy bắt đầu từ bây giờ trở đi anh sẽ tạo ra một ký ức mới, mỗi ngày không ngừng sáng tạo, đến khi ký ức mới bao trùm hết ký ức củ, nhiều đến thay thế hết không gian kỷ lục của ký ức củ mới được.

“hack! hack! ” cổ họng vừa ngứa ngáy lại đau rát làm anh khó chịu ho lên vài cái.

Anh ít khi bị cảm lắm, cho nên một khi bệnh thật rồi, tình trạng có thể nói là nghiêm trọng hơn người thường nhiều.

Đáng ghét, anh khó lắm mới bò được lên giường cô ăn vạ trong nhà cô, kế hoạch săn vợ vừa mới bắt đầu chấp hành thôi, không ngờ bây giờ lại đổ bệnh trên giường cô, đây thật là —

“hack hack! ….” Một lúc ngứa họng khó chịu cuối cùng cũng làm anh ho liền mấy tiếng.

Đứng ở trước cửa lớn, Ngôn Hải Lam đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả bỗng phát hiện đôi chân của mình hoàn toàn không nghe lời, sao lại không chịu di chuyển nửa bước.

Nghe được tiếng ho không ngừng từ trong phòng ngủ của cô vọng lại, chân mày cô nhíu lại, lòng cũng quặn theo.

Cứ như vậy bỏ anh lại không lo sao?

Mới hôm qua và hôm trước thôi cô đã trãi nghiệm qua sự đau đớn khi chỉ hít thở thôi mà cổ họng vẫn đau, cảm nhận qua sự cô đơn của một người bị bệnh, mà bên cạnh không có một ai quan tâm, cô chắc là bỏ anh lại như vậy không lo?

Không được, nếu như cô chưa chịu đựng qua cảm giác đau khổ cô độc đó, cô có thể sẽ bỏ anh lại không lo, nhưng cô đã biết cảm giác đó khó chịu đến cở nào rồi, cô sao lại có thể không lo cho anh chứ? hơn nữa dáng vẻ của anh hình như còn nghiêm trọng hơn cô nữa, ho đến dữ dội như vậy, cho dù cô miễn cưỡng đi làm, thì chắc cũng không có cách chuyên tâm làm việc được?

Bỏ đi,bỏ đi.。

Bất lực thở dài một hơi, cô tháo đôi giầy vừa mang vào ra, quay người về phòng ngủ, anh nằm trên giường vẫn không ngừng phát ra tiếng ho làm ai cũng phải chau mày lại.

“Khuất Căng! ” cô mở lời gọi.

“Em phải đi rồi à? trên đường cẩn thận! ” anh mở mắt, nhìn cô miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng vừa nói xong, anh lại nén không được cổ họng khó chịu ho lên vài tiếng.

“Anh đứng dậy mặc đồ vào! ” cô nói với anh.

“Sao vậy! em yêu? em không phải nhẫn tâm vậy chứ, trong tình trạng như vậy vẫn muốn đuổi anh đi sao? ” Khuất Căng ngồi dậy trên giường, hỏi đùa.

“Em đưa anh đi bác sỹ, anh mau mặc đồ vào đi! ”

“Thì ra là vậy! ” anh hoang mang hiểu ra khàn giọng gật đầu, “nhưng mà anh không sao, chỉ có cổ họng có chút khó — hack hack hack — khó chịu thôi, cho nên, hack! em yên tâm đi làm đi, anh ngủ — ”

“Đừng có nói ngủ một giấc thì sẽ khoẻ, anh đã ho đến vậy rồi, còn không chịu đi khám bác sỹ sao? ” cô chịu không được tức giận lên cắt ngang lời anh. “giờ anh có dậy đi khám không? nếu không chịu, vậy thì rời khỏi nhà em. ”

“Vậy đây là điều kiện trao đổi đúng không? ” anh nhướng chân mày khan giọng hỏi — cho dù ho tới muốn chết rồi, vẫn còn ra vẻ đẹp trai.

“Đúng! ”

“Ý vậy có nghĩa là — hack! anh theo em đi bác sỹ, thì cả đời cũng có thể ở lại đây;! hack….” nói xong chữ cuối cùng, anh cuối cũng nhịn không nỗi cơn ho, phát ra trận ho liên hồi.

Ngôn hải Lam nhăn chân mày lại, vẻ mặt lo lắng nhìn anh, đợi cơn ho của anh dịu lại, lập tức trả lời câu hỏi của anh.

“Tuỳ ý anh! ” cô nói, hy vọng là sau khi nghe câu trả lời của cô, anh lập tức mặc áo vào theo cô đi bệnh viện.

“Thật không? nhưng cho dù anh không đi bệnh viện, em cũng không thể đuổi anh đi đúng không? em đã đồng ý trước đó rồi, em mau đi làm đi, để anh ngủ thêm chút nữa. ” anh nằm lại xuống giường, trận ho vừa rồi làm anh có cảm giác yếu dần đi.

“Khuất Căng! ” Ngôn Hải Lam tức giận hét lên với anh, nhưng trả lời lại cô chỉ là những tiếng ho dài không ngừng, cô bất lực nhìn tiếng ho không thể ngừng của anh, nộ khí cùng lúc mất đi, còn lại là đầy vẻ quan tâm và lo lắng.

“Anh muốn sao mới chịu đến bệnh viện? ” cô đợi khi cơn ho của anh cuối cùng cũng ngừng, đầu hàng nhỏ giọng hỏi.

“Ý vậy là anh đưa điều kiện gì cũng được đúng không? ” anh nhìn qua cô, khàn giọng nữa đùa hỏi, sau đó vén một góc mềm lên, lộ ra nụ cười giang xảo, “em yêu! vậy anh muốn em trở lại giường cùng anh ngủ. ”

Sắc mặt cô trầm xuống, tức giận phẩn nộ nhìn anh, cô quan tâm anh như vậy, còn anh lại cứ đùa giỡn! cô nhịn không được tức giận lạnh lùng trừng mắt lại anh một cái, rồi quay người bỏ đi, quyết định không quan tâm anh sống chết sao nữa.

“Đợi một chút! Hải Lam! anh chỉ — hack hack — anh chỉ đùa thôi mà, hack hack….” Không ngờ cô lại quay người bỏ đi, Khuất Căng khẩn cấp mở lời gọi, cùng lúc dẫn đến một trận cuồng ho kịch liệt khác.

Mẹ kiếp, cái trận ho đáng chết này thực ra là chuyện gì đây? anh nhớ là tình trạng bệnh của cô không có ho, sao truyền qua cơ thể anh, lại giống như muốn ho chết anh vậy? đáng ghét!

“Hack hack …..hack hack …..”

Cơn cuồng ho của anh giống muốn ho cả tim ra ngoài, cùng lúc làm Ngôn Hải Lam mềm lòng ngừng bước.

Cô quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt có vẻ tức giận, lo lắng, còn có sự bất lực trùng trùng và tự chán ghét mình. Kiếp trước chắc là cô đã nợ anh, cho nên kiếp này hoàn toàn hết cách với anh.

“Giờ anh có chịu đi bác sỹ không? ” giọng cô lạnh lùng.

“Nếu anh đi bác sỹ, hôm nay em có thể không đi làm, ở nhà với anh không? ” cuối cùng cũng ngừng ho, anh nhìn cô khàn giọng hỏi, tinh thần và ánh nhìn yếu ớt làm cô mềm lòng.

“Vậy thì anh không được nói đùa bừa bãi nữa. ” cô nghiêm giọng cảnh báo.

Khuất Căng nhanh chóng gật đầu, lộ ra vẻ mặt của đứa trẻ ngoan ngoãn.

Cô lấy đồ đưa về phía anh, “mau đứng dậy, mặc đồ vào! ”

“Em sẽ ở lại cùng anh chứ? ” anh kiên trì hỏi, nhất định phải có được câu trả lời chính xác mới được.

Ngôn Hải Lam trừng mắt với anh rồi lại bĩu môi dưới, cuối cùng cũng gật đầu.

Đạt được mục đích, khuôn mặt hiện chút nhợt nhạt của anh lập tức mỉm cười lên, sau đó ngoan ngoãn xuống giường mặc đồ vào, vệ sinh đơn giản xong cùng cô đi đến bệnh viện khám bệnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »