Chương 18: Quảng cáo thứ nhất trong cuộc sống
Làm cái quảng cáo đầu tiên trong cuộc sống của Triệu Tiểu Chiêu, người Ngô Du này biên kịch + đạo diễn + giám chế thế nhưng là dùng tất cả tinh lực để làm, đây là tác phẩm màn hình đầu tay của vợ anh, đây chính là một tác phẩm vô cùng trọng yếu, ngươi nói nếu là 20 năm về sau, bị người lục ra, nhìn thấy Triệu Tiểu Chiêu sinh đẹp manh manh, để cho người ta cảm thán một câu: Triệu Tiểu Chiêu quả nhiên là thiên sinh lệ chất, tuyệt đối không phải là người đẹp nhờ phẩu thuật, không hề có dấu vết chỉnh dung!
Đây tuyệt đối là khích lệ cao nhất đối với người làm diễn viên!
Ngô Du vì thực hiện cái mục tiêu này, vậy mà bỏ tất cả cả tiền vốn.
Đầu tiên, nội dung của quảng cáo là như vầy.
Màn thứ nhất: Cả người Triệu Tiểu Chiêu mặc áo bò sữa, miễn cưỡng lăn xuống giường của bò sữa, lạch cạch một cái, đè lại một con rối bò sữa to lớn. Sau đó cô ghé vào phần thưởng bò sữa, xoa đôi mắt còn buồn ngủ, mấy cọng tóc nghịch ngợm vểnh lên trên đỉnh đầu khả ái. Giọng nói mềm mại, đánh yêu của cô phát ra: "Mẹ ~~ ta muốn uống sữa bò~~ "
Màn thứ hai: cả người Triệu Tiểu Chiêu mặc đồng phục Hàn tinh xảo, màu xanh đậm, tóc chải thành hai bím nhỏ, ngồi ở trước bàn ăn, uống một ngụm sữa bò, sau đó ánh mắt sáng lên, kêu lên: "Ừng ực ừng ực, buổi sáng tốt lành!"
Màn thứ ba: Triệu Tiểu Chiêu mặc váy màu hồng bồng bềng đối ống kính hoạt bát mà một tay cầm hộp sữa bò giơ lên không trung, một tay chỉ hư không, nói chuyện rõ ràng: "Sữa bò, 6 loại a-xít lac-tic khuẩn kết hợp, để bụng dễ chịu, thân thể khỏe hơn!"
Màn cuối cùng: Triệu Tiểu Chiêu di chuyển ra từ một chùm búp bê bò sữa, nhìn ống kính chớp mắt một cái, ngọt ngào nói: "Mỗi ngày một bình sữa bò, ừng ực ừng ực, buổi sáng tốt lành!"
Yêu cầu của Ngô Du đối Triệu Tiểu Chiêu rất nghiêm khắc, nhưng mà ngộ tính của Triệu Tiểu Chiêu cũng không tệ, mấy màn trên kia cơ bản đều là làm một lần rồi thông qua, liền ngay cả Tạ Trí của ban dò xét cùng cũng vô cùng hài lòng với biểu hiện của Triệu Tiểu Chiêu.
Phòng làm việc tao nhã vì mới được xây dựng lại, cho nên nhân viên tập thể tương đối ít, cũng không có đạo diễn ưu tú, cho nên hành động tước chiếm cưu tổ của Ngô Du, cũng không làm cho mọi người bất mãn.
Phần diễn của Triệu Tiểu Chiêu hơ khô thẻ tre, Ngô Du lại để cho thợ quay phim quay chụp cho Triệu Tiểu Chiêu mấy tấm chân dung, lúc này mới tính buông tha cho Triệu Tiểu Chiêu.
"Hô ~" Triệu Tiểu Chiêu đi tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo, mang dép, hất mái tóc ẩm ướt lên, ngã người nghỉ ngơi trên ghế, cảm thấy rốt cục cũng sống lại. Cả người như rã rời gân cốt, thật là làm cô mệt muốn chết.
Mặt Tạ Trí đầy ý cười đưa túi ăn vặt tới hỏi thăm: "Lần thứ nhất diễn quảng cáo, cảm giác thế nào?"
"Thật không dể dàng." Triệu Tiểu Chiêu vốn đang nhắm mắt, lại nghe thấy giọng nói Tạ Trí Hòa, vội vàng đứng dậy ngồi xuống, trả lời hắn.
Tạ Trí Hòa đưa cho cô một bình sữa tươi dâu tây ấm áp, còn thêm một bao khoai tây chiên, nói: "Trước tiên, ăn lót dạ chút đi, chờ Ngô Du làm gần xong, tôi dẫn các bạn đi ăn cơm chiều, đi ăn cua, có thể ăn không?"
Triệu Tiểu Chiêu giơ cánh tay lên, làm động tác rèn luyện bắp thịt, nói: "Tốt! Thân thể tôi rất gầy, cái gì đều có thể ăn."
Tạ Trí Hòa phối hợp mà nhéo nhéo cánh tay nhỏ của Triệu Tiểu Chiêu, hướng cô nháy nháy mắt: "Cơ bắp này có chút nhỏ, Tiểu Chiêu của chúng ta đợi lát nữa cần phải ăn nhiều một chút, mới có thịt!"
Triệu Tiểu Chiêu cũng hướng Tạ Trí cùng mở trừng hai mắt nói: "Vậy chú Tạ cần phải nhét tiền bao thật phình lên, không phải cũng không đủ thịt."
"Ha ha ha!" Tạ Trí Hòa chọt cái mụi nhỏ của cô, đối mặt với biểu hiện đáng yêu hài hước của cô, thoải mái cười to, "Nhóc con, chú Tạ thật muốn trộm nhóc về nhà, làm con gái nuôi."
"Cái lão sắc lang nhà chú, tuổi đã cao còn lừa gạt bé gái, nếu là trông mà thèm nhà khác cô nương, liền mau đi trở về cưới một người vợ mới, sinh một đứa đi." Ngô Du kĩ càng bàn giao công việc cho nhân viên biên chế, rồi đi tới bên cạnh hai người, liền nghe đến Tạ Trí muốn đào góc tường của anh, mặt anh lạnh đi, đẩy Tạ Trí Hòa ra, bảo vệ Triệu Tiểu Chiêu, cảnh giác mà cách ly hắn cùng Triệu Tiểu Chiêu.
"Chậc chậc chậc, tên này ăn dấm, cái bình dấm chua này thật là cạn, nói trở mặt liền trở mặt!" Tạ Trí Hòa đùa giỡn Ngô Du.
Ngô Du không để ý tới ông chú trung niên Tạ Trí Hòa này, lấy ra một đôi vớ từ trong túi của Triệu Tiểu Chiêu, sau đó muốn mang cho nàng.
"Ai, để tôi tự làm." Triệu Tiểu Chiêu bận bịu né tránh, cô lúng túng giật lấy đôi vớ trong tay Ngô Du rồi nhanh chóng mang vào, cô sợ động tác của mình chậm một chút, Ngô Du lại muốn làm ra cái chuyện khiến nàng không được tự nhiên.
Tạ Trí Hòa cười, xem ra,t hằng nhóc Ngô Du này là một cái đầu nóng nha, con gái người ta còn rất xa lạ với nó, có cọ xát.
Đối với động tác Triệu Tiểu Chiêu, Ngô Du cũng không có quá chú ý, dù sao người ta nguyện ý nói chuyện cùng anh, anh muốn cho cô làm việc, cô cùng đồng ý nhận ân tình của anh, điều đó đã là tiến triển không tệ rồi, nhớ lúc đầu, vậy mà người ta ngay cả một khối bánh gatô anh cho cũng không nguyện ý ăn, hiện tại cô ăn thức ăn của anh rất tự nhiên nha!
Cho nên đối với việc tiếp xúc thân thể không lạc quan lắm, anh cũng có lòng tin đánh vỡ cục diện này.
"Đến, để tôi sấy tóc cô." Ngô Du nói xong, cưỡng chế cầm tóc của Triệu Tiểu Chiêu.
"Đừng, tự tôi có thể sấy."
"Lại cử động, tóc này bị tôi thu lấy, thế nhưng là cô tự tìm." Ngô Du lạnh lùng cảnh cáo Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu cứng đờ.
"Cô coi như tôi là thợ cắt tóc, hãy hưởng thụ tốt đi." Ngô Du vỗ bả vai cứng ngắc của Triệu Tiểu Chiêu nói.
Triệu Tiểu Chiêu bất đắc dĩ, được thôi, cô còn có thể có lựa chọn khác sao?
Thế là, cô chậm rãi buông lỏng mình, làm gì cùng mình phân cao thấp đâu, lúc nên hưởng thụ liền hưởng thụ, làm người mình dễ chịu mới là thật.
Ngô Du nhìn thấy bả vai Triệu Tiểu Chiêu dần thả lỏng xuống, cười.
Chất tóc của Triệu Tiểu Chiêu nhìn từ xa rất tốt, gần nhìn lại cũng không như ý của Ngô Du.
Có chút ố vàng, chất tóc cũng không đủ mềm dai, dùng sức một chút, sợi tóc liền gãy mất. Trong lòng Ngô Du đang tính toán, thường ngày nên cho Triệu Tiểu Chiêu bồi bổ thứ gì bên trong, mới có thể để cho sợi tóc của Triệu Tiểu Chiêu khỏe mạnh hơn.
Tay Ngô Du rất ôn nhu, Triệu Tiểu Chiêu thời gian dần qua đều có chút bối rối, nhích đầu nhỏ cô từng chút từng chút, để Ngô Du cùng Tạ Trí Hòa đều cảm thấy buồn cười, hồi nãy cô gái này còn cứng ngắc như thế, lúc này lại rơi vào giấc ngủ.
Đại khái hôm nay đã khiến cô mệt nhọc.
"Tốt, Tiểu Chiêu, giữ vững tinh thần đi, chúng ta đi ăn một bữa cơm, ăn xong cơm, liền đưa em về nhà nghỉ ngơi, ngày mai hãy ngủ một giấc thật no, không nên cùng bọn Vệ Giai huyên náo quá khùng."
Trong lúc Ngô Du ôn nhu dặn dò, Triệu Tiểu Chiêu đã tỉnh hồn lại.
Hai người đi cùng với Tạ Trí Hòa, đi nội thành ăn cơm.
Tạ Trí Hòa chọn một cái bồn lớn chứa mấy con cua lớn của Châu Úc, lại chọn mấy món ăn phối cùng, Triệu Tiểu Chiêu ăn đến khi thỏa thích.
Cơm tối kết thúc, Triệu Tiểu Chiêu được đưa về nhà về sau, Tạ Trí Hòa cùng Ngô Du nói chuyện với nhau ở trong xe.
"Nghĩ như thế nào mà để cô nhóc đi còn đường như thế này?" Tạ Trí cùng không biết rõ. Tên Ngô Du này đối Triệu Tiểu Chiêu rất để ý, lòng chiếm hữu rất mạnh, tại sao tên này lại để Triệu Tiểu Chiêu xuất hiện trước mắt của mọi người trên toàn thế giới, hắn vẫn cảm thấy tên Ngô Du này, ngay cả người khác nhìn Triệu Tiểu Chiêu lâu một chút đều cảm thấy nhẫn nhịn không được, ước gì có thể đi đào con mắt của người ta mới bỏ qua.
"Em ấy rất thích hợp với con đường này." Ngô Du cười cười, Triệu Tiểu Chiêu giỏi ca múa, ưa thích âm nhạc, khát vọng biểu diễn. Em ấy muốn sân khấu, vậy anh sẽ đưa cho nàng cái lớn và tốt nhất.
"Cậu không ăn giấm?" Tạ Trí Hòa hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
"Vì sao phải ăn dấm, em ấy có được sự chú ý của tất cả mọi người, là người tình trong mộng của phái đàn ông, mà tôi lại có được chỗ mà các đàn ông đều mong ước, là đàn ông trên toàn thế giới đang ghen, mà tuyệt đối không phải là tôi!" Ngô Du cuồng vọng mà nói.
"Như thế có tự tin, cậu không sợ sau này khi cô nhóc thành danh, bị người khác ngoặt chạy?"
"Đến lúc đó tôi sẽ là đàn ông ưu tú nhất thế giới, ánh mắt của em ấy bị tôi □□, làm sao còn để ý được người khác. Trên thế gian này, cũng chỉ có tôi có thể lọt vào đôi mắt của em ấy."
Trong mắt của Ngô Du lóe lên hòa quang mà trước đây chưa từng có, hắn nhất định phải làm được, cũng nhất định sẽ làm được! Triệu Tiểu Chiêu, tôi sẽ để cho em từng bước một sa vào cạm bẫy mà tôi thiết kế!