Chương 8
Ngày hôm sau
Mới sáng sớm tôi đã mở mắt ra ,bên cạnh không có người, chỉ có mình tôi nằm ở nghĩa địa, tôi sợ hãi hét lên, đột ngột bật dậy khỏi nghĩa trang ,những gì xảy ra đêm qua vẫn còn sống động ,tôi không khỏi nhíu mày, chuyện gì đã xảy ra đêm qua? Rõ ràng là tôi cảm thấy có người nói chuyện bên tai mình ,nhưng tới sáng tôi mở mắt ra thì không thấy ai ,tôi vẫn đang còn ở trong nghĩa trang, tôi cảm thấy sợ hãi
Hai chân tôi đã mền nhũn, tôi chạy ra ngoài ,tất cả những điều này đối với tôi như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng mà tôi không thể trốn thoát…….
“Nhan nhi, lại đây “,một bà lão vẫy tay với tôi ,tôi dừng chân lại và ngước lên nhìn ,chính là bà lão đã đưa cho tôi chiếc vòng bạc ở sau núi ,tôi không khỏi nhíu mày, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Nhưng chân tôi bước về phía bà lão một cách không kiểm soát
Bước đến trước mặt bà lão ,bà lão nhìn tôi mỉm cười nói “Nhan nhi, con đi đâu mà vội vàng như vậy “
“Tôi……”đúng rồi ,tôi muốn đi đâu vậy? Tôi không thể trở về làng và tôi cũng không dám ở lại đây ,bản thân tôi cũng không biết sẽ đi đâu về đâu và đâu là nơi trú ngụ của mình
“Nhan nhi ngoan nghe lời ,đừng chọc đại nhân giận”,bà lão khuyên nhủ tôi
“Bà bà, bà là ai? ,làm sao bà lại biết tôi tên Nhan nhi ?còn lần trước ở sau núi con trai trưởng làng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên chết? “,gặp lại bà lão, tất cả những ký ức đó ùa về trong lòng, tôi không thể không hỏi
“Nhan nhi đừng hỏi ,tới lúc con nên biết thì đại nhân sẽ nói cho con biết “bà lão vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi
Bà lão dừng lại và nói “Nhan nhi mấy ngày này là thời kỳ quan trọng của con, con đừng đi lung tung ,mấy ngày nay đại nhân rất bận ,không thể bảo vệ con mọi lúc, nếu con đi lung tung gặp tai nạn ngoài ý muốn ,ta không biết làm cách nào để ăn nói với đại nhân “
“Đại Nhân? Bà bà, người nói đó là Mạc Hàng Phong sao? “
Cách xưng hô thật sự kỳ lạ, bà lão sao lại gọi Mạc Hàng Phong là đại nhân, cảm giác như đang ở thời cổ đại
Bà lão không biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, bà gật đầu nói, “Đúng vậy, chính là Mạc đại nhân ,Nhan nhi nghe lời ta, ở đây và đừng đi lung tung ,biết không? “
Tôi gật đầu, nhưng tôi cũng không ngốc như vậy, để tôi sống ở một nơi như vậy, thà gϊếŧ tôi còn hơn
Bà lão thấy tôi đã gật đầu như vậy bà mới hài lòng rời đi và biến mất trong tầm mắt của tôi ,sau khi bà lão đi khỏi, tôi cũng rời khỏi nơi này ,một mình đi trên phố không mục đích, tôi không biết mình nên đi đâu ,tôi không thể quay về làng, giờ mọi người đối xử với tôi như yêu quái ,dù tôi có quay lại họ cũng sẽ không buông tha cho tôi, trong lòng tôi biết rất rõ ,tôi bất lực thở dài ,không cẩn thận đυ.ng vào một cô gái ,cô gái lúng túng từ dưới đất bật dậy ,nhìn tôi và nói “xin lỗi cô”
Tôi thấy cô ấy lúng túng hốt hoảng ,không khỏi hỏi “cô gì ơi, cô đi đâu mà vội vàng vậy “
“Ngôi làng phía trước sắp thiêu người, nghe nói con gái của hắn là yêu quái ,được đồng bọn cứu thoát,mọi người trong làng nói sẽ thiêu chết cha của cô gái đó “
Nghe được cô gái nói như vậy, tôi hoang mang ,ngôi làng phía trước là ngôi làng nơi tôi sống, cô gái này vừa mới nói……….cảm giác như là đang nói về tôi? Hôm đó sau khi Mạc Hàng Phong cứu tôi ,mọi người đều coi tôi là yêu quái ,ba tôi……..
————————